Cửa phòng khép lại, không khí kích tình của cơn hoan ái vẫn còn vương vấn, dường như chỉ trong chớp mắt, căn phòng này đột ngột trở nên lạnh lẽo như thể từ xích đạo nóng bức bay vọt qua mấy lục địa đến nam cực.
Sự việc phát triển thường kịch tính như thế đấy, vượt qua sự dự đoán của bạn, bạn khổ sở mong có được, dùng hết mọi phương pháp, cho rằng bản thân đã có được rồi nhưng chỉ trong chớp mắt đã mất đi.
Không đúng, từ trước đến nay anh vẫn chưa từng có được Yến Thanh Ti, ngay cả cuộc hoan ái này cũng là người ta mời anh.
Vốn dĩ Nhạc Thính Phong cho rằng mình sẽ vô cùng vô cùng tức giận, nhưng…không, anh cười, cười bản thân không hổ là con trai của mẹ mình, hóa ra ngây thơ cũng có thể di truyền.
Anh nói rồi người phụ nữ Yến Thanh Ti này đâu có dễ dàng thoả hiệp như thế, gặp Hạ Lan Phương Niên rồi mà còn cho anh hậu đãi như thế, giống như đột nhiên có một cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống, đập một phát lên đầu là quên bản tính của người phụ nữ đó.
Nhạc Thính Phong nằm một mình trên giường, trong cổ họng có một cái gai đang vướng ở đó, nuốt không xuống, nhổ không ra, cứ kẹt ở đó, đau!
Ông chủ, nhân viên… mẹ nó em đã từng thấy ông chủ nào vì nhân viên mà vắt óc tính kế, đổ một đống tiền, chơi khăm bạn bè, rồi đến hôm nay còn thất thân luôn chưa?
Yến Thanh Ti thật…thật…thật đúng là rất giỏi.
Nhạc Thính Phong cười gật đầu, nụ cười không lan được đến đáy mắt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo.
“Muốn giao lưu thân thể, được thôi, rất tốt…em đã như thế rồi, tôi còn khách khí cái mẹ gì nữa.”
Nhạc Thính Phong tự nói với bản thân mình, anh không tức giận, có cái gì mà phải tức, nhưng mà --- mẹ nó chứ, ông đây bị người ta ngủ lỗ vốn mất một đêm rồi.
……
Yến Thanh Ti rút từ trong túi xách ra một cặp kính đen, đi vào thang máy, ấn tầng một, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, thì đột ngột có một bàn tay chặn lại.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu, nhìn thấy Cận Tuyết Sơ nửa đêm nửa hôm cũng đeo kính đen làm mặt ngầu.
Yến Thanh Ti nhếch môi: “Chào buổi tối.”
Cận Tuyết Sơ bước vào: “Chào buổi tối.”
Cửa thang máy cuối cùng cũng khép lại, Cận Tuyết Sơ dựa vào bên cạnh đánh giá Yến Thanh Ti, nhìn thấy những vết hôn trên cổ cô, trong lòng bức bối không nói lên lời, anh ta nói: “Tôi còn tưởng rằng phải đợi đến tận sáng cơ, xem ra anh bạn già này cũng thường thôi nhỉ, muốn thử xem tôi như thế nào không?”
Vẻ mặt của Yến Thanh Ti không có gì thay đổi, khoé môi vẫn là nụ cười mỉm thản nhiên đó: “Cám ơn, không cần, tôi không thích cái kiểu như anh.”
Cận Tuyết Sơ đột nhiên ôm chầm lấy Yến Thanh Ti: “Nhưng tôi lại thích kiểu như em, làm sao bây giờ?
Anh ta mím môi nói một cách chân thành.
Yến Thanh Ti nhìn gương mặt đẹp trai của Cận Tuyết Sơ xuyên qua cặp kính đen, lạnh nhạt nói: “Vậy… anh cố mà chịu đi.”
“Không thích tôi, chẳng lẽ lại thích kiểu như Nhạc thái tử?”
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, “Cái đó thì khác, anh ấy là thái tử của Nhạc thị, ở bên cạnh anh ta tôi muốn tài nguyên gì mà không có? Đối với anh ấy, có tốt hay không và có ăn hay không, không giống nhau.”
Cận Tuyết Sơ giơ tay tháo cặp kính râm trên mặt Yến Thanh Ti ra: “Tôi cũng có thể cho em.”
Yến Thanh Ti cũng đưa tay nhấc cặp kính đen của Cận Tuyết Sơ ra, nhìn hình bóng của mình trong mắt anh ta, chẳng chút e sợ: “Cái mà anh cho, sao có thể so sánh với thứ của Nhạc thái tử cho được.”
Cận Tuyết Sơ cười cười thả Yến Thanh Ti ra: “Tôi vẫn cứ nghĩ rằng em không phải là loại người như thế.”
“Để anh phải thất vọng rồi, tôi chính là loại người đó.”
Cận Tuyết Sơ lại biến mình thành dáng vẻ bất cần đời: “Nếu không thì cá to tôm nhỏ đều ăn tất, em thấy sao?”
Thang máy đã xuống đến tầng một, Yến Thanh Ti bỏ lại một câu: “Được thôi, đợi tôi chán ăn cá to rồi muốn đổi khẩu vị thì sẽ tìm anh vậy.”