Tim Triệu Văn Kỳ và Lư Vân Vân đánh thịch một cái.
Lư Vân Vân đau khổ, ấm ức nói: “Tôi không hiểu anh có ý gì, chúng tôi không có làm gì hết, anh đừng có vu oan cho người tốt.”
Triệu Văn Kỳ đầm đìa mồ hôi, họ mặc đồ diễn dày cộp, vốn dĩ thân nhiệt đã cao không chịu nổi, giờ còn bị vây giữa đám lò, đúng là có thể nướng cháy con nhà người ta luôn, lượng nước trong cơ thể cũng bốc hơi nhanh chóng.
Triệu Văn Kỳ nghiến răng nói: “Phải đấy, phải đấy, chúng tôi có thể làm gì chứ, chúng tôi cũng chỉ là những đứa thấp cổ bé họng trong đoàn làm phim, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi!”
Chuyện đó, không có bằng chức xác thực, chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận, ai cũng không thể đổ được lên đầu họ hết.
Huống hồ, chỉ là một chút mánh khóe, cũng đâu có hại ai đâu.
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Ha ha.... vu oan? Kể cả ông đây có vu oan cho các người đấy thì sao nào, tôi còn đang sờ sờ ở đây các người còn dám động vào người của tôi, nếu tôi không ở đây, chẳng phải Yến Thanh Ti sẽ bị các cô ức hiếp chết hả.”
Bỗng Nhạc Thính Phong cảm thấy, Yến Thanh Ti thật ra cũng chẳng phải là người mạnh mẽ hung hãn lắm.
Người phụ nữ này trước giờ chưa từng chủ động công kích bất cứ ai, sự mạnh mẽ của cô đều là để phản kích sau khi bị hại, cô....... thật ra, cũng chỉ là một cô ngốc thôi.
Triệu Văn Kỳ gào lên: “Nhạc tổng, có phải Yến Thanh Ti nói gì với anh rồi không? Anh đừng tin cô ta, người phụ nữ đó lòng dạ hiểm ác, cô ta không thích người khác tốt đẹp hơn cô ta, anh không biết đâu, cô ta đã ngủ hết với đám đàn ông trong đoàn làm phim rồi, cô ta có được vai diễn này là cũng chỉ dựa vào việc lên giường với đàn ông, anh........”
Nhạc Thính Phong đứng lên nhìn vào gương mặt của Triệu Văn Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét: “Đây đúng là lần đầu tiên tôi nghe nói, vai diễn tôi tặng cho người phụ nữ của tôi giờ thành cô ấy ngủ với người khác để có được đấy.”
Anh vừa dứt lời, Triệu Văn Kỳ liền im bặt, Lư Vân Vân cắn môi, thấp thỏm không yên.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, đám phụ nữ này anh thật sự chán chẳng buồn nhìn.
Nhạc Thính Phong khẽ nói: “Đây là bộ phim cuối cùng của các người rồi. Cố gắng mà quý trọng nó đi.”
Anh nói với đám người xung quanh: “Nhìn cho rõ, không lột một lớp da, con mẹ nó đừng có đứa nào nghĩ tới việc rời khỏi đây.”
Lư Vân Vân nhìn bóng lưng Nhạc Thính Phong, cắn răng, khóc ầm lên: “Nhạc Tổng, Nhạc Tổng...... Tôi xin lỗi, là chúng tôi không tốt, đều là lỗi của tôi, xin anh, xin anh tha cho các cô ấy, các cô ấy chỉ muốn giúp tôi trút giận thôi, mọi người đều không có ác ý, chúng tôi không ngờ là.... lại để chị Thanh Ti bị trúng nắng như vậy, tôi xin lỗi........ xin anh đấy, xin anh hãy tha thứ cho mọi người......”
Lư Vân Vân khóc rất tội nghiệp, tóc dính bết hết lên mặt, trông thật sự có phần đẹp đẽ yếu đuối.
Nhìn thì có vẻ như cô ta đang cầu tình cho tất cả mọi người, đẩy hết trách nhiệm lên bản thân, nhưng thật ra cũng là nói, chuyện này đều là do người khác làm, họ muốn trút giận giúp cô ta thôi, chuyện này không liên quan gì tới cô ta hết.
Nhạc Thính Phong chỉ thấy người phụ nữ này giả tạo đến là buồn nôn, cô ta muốn vờ lương thiện, muốn trở thành trung tâm của vũ trụ, muốn có được cái mình muốn, nhưng lại không muốn tự mình ra tay, dùng mọi thủ đoạn để khiến người khác làm giúp cô ta, nhưng lại không muốn để lộ ra bản chất của mình, loại phụ nữ này đúng là giữ lại chẳng cũng để làm gì.
Triệu Văn Kỳ nghe xong cảm động vô cùng, cô ta nói: “Vân Vân, không trách cô, cô không cần phải nói gì hết, loại phụ nữ như Yến Thanh Ti, có ai trong chúng ta là đối thủ của cô ta đâu chứ?”
Nhạc Thính Phong đi xa, Triệu Vân Kỳ căm hận nghiến răng: “Con khốn này, tao không được yên ổn thì mày cũng đừng hòng sống yên.”
Rõ ràng là Nhạc Thính Phong đang trừng phạt bọn họ, nhưng bọn họ lại luôn có cái tính xu lợi tị hại, biết đối phó không lại với Nhạc Thính Phong, và cũng không dám đối phó anh nên mọi cơn tức giận đều đổ lên người Yến Thanh Ti.