Yến Thanh Ti đã âm thầm tính toán kĩ càng, không thể để con đĩ này mắng chửi mình sướng miệng như thế được, dám mắng tôi một câu, tôi liền trả lại cô gấp trăm lần.
Tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn đều kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ai ngờ được cô lại nói như vậy, này cũng quá ác. Bọn họ khe khẽ liếc nhìn Triệu Văn Kì, nếu trong tay Yến Thanh Ti không có cái kim nào, thì..., nói trăm lần cũng chẳng sao nhưng cái tát kia thì làm sao, sẽ nát mặt đó, chưa kể tự mình vả mình trước mặt bao người thì còn gì mặt mũi nữa?
Trên mặt Lư Vân Vân tràn đầy lo lắng: “Văn Kì, nếu không... nếu không... thôi chúng ta bỏ đi... coi như là chúng ta đen đủi...”
Lư Vân Vân không nói gì thì còn dễ dàn xếp nhưng cô ta đã mở miệng nói những lời vậy chẳng khác gì đang tự nhận bọn họ đen đủi, như vậy lại càng kích thích ý chí chiến đấu của Triệu Văn Kì.
Triệu Văn Kì lại nghĩ Yến Thanh Ti nói như vậy là đang chột dạ, là đang cố ý hù dọa bọn họ. Cô ta hất cằm nói: “Được, tôi đồng ý, hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy gương mặt xấu xa, đê tiện của cô, nếu như là trong tay cô có kim thật thì cô cũng phải làm y như những gì cô vừa nói.”
Yến Thanh Ti lướt mắt qua người Lư Vân Vân, hừ, đúng là buồn nôn, con ngu Triệu Văn Kì bị người khác chơi thế mà vẫn tự cho mình là đúng, có ý lui rồi không lui mẹ đi còn chờ Lư Vân Vân đến kích thích, hừ...
So với Hứa Thiến Hi, Lư Vân Vân lại càng đáng ghét.
Yến Thanh Ti vẫn vẻ mặt không sao cả: “Đương nhiên là được, cô đã muốn ăn vả của chính mình đến như thế sao tôi có thể ngăn cô được, dù gì, tôi cũng chẳng phải là ngụy thánh mẫu.”
Mặt Lư Vân Vân tràn đầy phấn khích, Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: “Triệu Văn Kì, tâm tình chị hôm nay đang tốt, thấy cô ngu xuẩn không cách nào cứu chữa được, cho cô một lời khuyên: Đừng để khi bị người ta hại chết rồi mà vẫn mang ơn người đó.”
Triệu Văn Kì sửng sốt: “Cô...đừng có nói bậy, mau giơ tay ra cho mọi người xem.”
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Thế mấy người, từng người một mở to mắt ra mà xem, xem cho rõ.”
Triệu Văn Kì, Lư Vân Vân cùng tất cả mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào tay Yến Thanh Ti, thấy hai cái tay áo chậm rãi giơ lên, sau đó đưa hai tay ra.
Ống tay của trang phục cổ trang rất rộng, theo động tác tay của Yến Thanh Ti, nó chảy xuống khủy tay để lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn.
Cổ tay Yến Thanh Ti rất tinh tế, da lại trắng nõn nà như tuyết, ngón tay thon dài như được tỉ mỉ điêu khắc ra. Dưới ánh mặt trời cánh tay cô tỏa sáng cứ như ngọc thạch, cực kì xinh đẹp.
Nhưng, có xinh đẹp hay không không phải là điểm mấu chốt, mà là khe hở ngón tay cô không có bất cứ thứ gì, đừng nói kim, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Triệu Văn Kì trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tay Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhếch môi nhìn Triệu Văn Kì: “Nhìn được chưa, đã thấy rõ ràng chưa, trong tay tôi chẳng có thứ gì.”
Triệu Văn Kì không dám tin: “Sao lại như thế được, nhất định là ở trên người cô, nhất định... cô đã giấu nó đi, cô giấu nó đi rồi?”
Cô ta xông lên giằng lấy tay áo của Yến Thanh Ti: “Cô nhất định là đem kim giấu ở tay áo, nhất định là như thế.”
Yến Thanh Ti bĩu môi: “Vậy cô đã sờ thấy nó chưa? Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, trên người tôi không có bất cứ cái kim nào.”
Triệu Văn Kì không tin, lúc nãy Yến Thanh Ti đâm cô không chỉ dùng một cái, số kim này không thể không cánh mà bay.
Yến Thanh Ti mệt mỏi nói với đạo diễn Phùng: “Đạo diễn, Triệu Văn Kì lúc nãy nói xấu tôi, giờ lại quấy rối, chẳng lẽ ngài không quản thật sao?”