Yến Thanh Ti cười khúc khích, khuôn mặt đỏ hồng, đầu tóc rối bời, ánh mắt mơ màng, dưới ánh đèn cô như mộ tiểu yêu tinh chuyên dụ dỗ người khác. Cô cúi người, cổ áo lỏng lẻo mở rộng đối diện với Nhạc Thính Phong, nhìn vào chỉ cảm thấy tất cả cảnh đẹp trên thế giới này cũng không bằng một phần ba so với những gì đang ở trước mắt anh.
Móng tay ngắn ngủn của Yến Thanh Ti lướt trên cổ của Nhạc Thính Phong, đem đến cho anh một cảm giác tê dại.
Giọng nói của Yến Thanh Tilúc nàycó hơi khàn khàn: “Không sao cả, chỉ cần tôi tùy tiện là được rồi.”
Thông thường trong tình huống này, nếu là một người đàn ông sẽ ngay lập tức hoá thành sói bổ nhào vào người phụ nữ trước mặt, nhưng … Nhạc Thính Phong dù không khống chế nổi phản ứng của bản thân, nhưnganh vẫn ám ảnhsự dạy dỗ đẫm máu lần trước, anh nói: “Sao trong lòng tôi lại bất an thế này?”
Hơi men xông lên não Yến Thanh Ti, trong lòng cô có một sự kích động không thể nói lên lời, cô nắm lấy cằm của Nhạc Thính Phong: “Này, sao anh nói lắm thế… anh có phải đàn ông không đấy…”
Nhạc Thính Phong vươn cổ cãi lại: “Đương nhiên…”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn anh, một lúc sau cô mới nói: “Thế chứng minh cho tôi xem nào!”
Tim của Nhạc Thính Phong như thể vừa bị một viên đạn bắn trúng, “ Đây là do em nói đấy nhé, về sau không cho phép em….Ưm….”
Đôi môi của Nhạc Thính Phong bị cô bịt kín, tay của Yến Thanh Ti đè lên hai cổ tay anh, rồi để nó trượt vào lòng bàn tay của anh, ngón tay đan xen siết chặt.
Một nụ hôn khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, men rượu đang ngấm dầm trong cơ thể hai người.
Đầu óc của Yến Thanh Ti bây giờ dường như đã ngấm men rượu đến nỗi không khống chế nổi nữa, đêm nay cô bỗng nhiên muốn phóng túng một lần.
Yến Thanh Ti cắn môi Nhạc Thính Phong, khe khẽ nói thầm: “Vào lúc này, còn nói gì nữa, làm…”
Đã nói đến nước này rồi mà Nhạc Thính Phong còn không làm gì thì anh cảm thấy mình đúng là không phải đàn ông, “Em đừng có mà hối hận đấy, ngày mai không cần biết em nói cái gì, ông đây sẽ không nghe em nữa đâu.”
Tay của Yến Thanh Ti chui vào trong áo phông của anh: “Nói lắm thế? Chắc không phải là không được đấy chứ?”
“Fuck…”
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên mạnh mẽ lật người một cái đèépYến Thanh Ti dưới thân: “Không để em biết lợi hại thì em vẫn cho là tôi là hổ giấy đấy à, trước đây là không chấp nhặt với em.”
Tốc độ cởi quần áo của Nhạc Thính Phong rất nhanh, hai ba cái, quần áo vứt đầy mặt đất.
Trong mắt Nhạc Thính Phong như hai ngọn lửa cháy hừng hực, dường như có thể thiêu đốt Yến Thanh Ti thành tro bụi, đột nhiên cô cảm thấy hơi nóng, cựa quậy một lát.
Nhạc Thính Phong đè chặt cô lại, không cho cô động đậy.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi của Yến Thanh Ti, đẩy hai chân cô ra.
Bóng người trên rèm cửa triền miên quấn quýt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao.
Mọi chuyện xảy ra trong tối nay có đôi chút ngoài ý muốn, nhưng hình như nó lại đươngnhiên phảinhư thế.
“Yến Thanh Ti, ông đây không phải là kẻ tuỳ tiện, lần thứ nhất là ngoài ý muốn, lần thứ hai là là có ý đồ, lần thứ ba…em đừng hòng nói cái mẹ gì mà không có quan hệ gì với tôi nữa, sau này…em chính là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi, em dám đi thông đồng cấu kết lung tung, tôi không tha cho em đâu.”
Yến Thanh Ti híp mắt, nhìn người đàn ông trên người mình, mồ hôi trượt theo cằm anh rơi xuống, nhỏ giọt lên trên ngực cô.
Người đàn ông này thật là đẹp trai, đẹp lắm…nhưng mà…anh ta có thể là ai nhỉ?
Yến Thanh Ti nghĩ đến những việc xấu xa mà mình đã làm, nghĩ một hồi, còn bao nhiêu chuyện xấu đang đợi cô đi làm nữa kìa, có quỷ mới biết kết cục của cô sẽ là cái gì?