Tần Cảnh Chi bỗng thấy không biết nên nói gì, bà chị họ này của anh, IQ cũng chỉ tầm tầm, tính cách lại khờ khạo.
Nhưng lúc này sao anh ta lại thấy bà thông minh quá vậy? Mới giây trước còn nói nhà họ Tần không thích Yến Thanh Ti, ngay sau đó lại nói bà bắt được Yến Thanh Ti với Nhạc Thính Phong tại giường?
Thiếu điều chỉ muốn nói thẳng ra, đây là người phụ nữ của con trai tôi, cậu không có cửa đâu, an phận đi.
Tần Cảnh Chi muốn cười, nhưng lại thấy có chút khó khăn: “Chị họ, sao chị nói nghe cứ kì kì thế nào ấy nhỉ, trên cùng hai phương diện, chị nói với em Thanh Ti nhìn diêm dúa lòe loẹt, người nhà em sẽ không thích cô ấy, chẳng lẽ chị thích?”
Nhạc phu nhân xua tay: “Aiz, con lớn không nghe lời mẹ, chú cũng biết đấy, từ nhỏ tôi đã chẳng quản được Thính Phong, nó hỗn xược, ngang ngược như thế, chỉ cần nó thích là được, tôi có thích hay không nó cũng có quan tâm đâu, lại nói..... Hai đứa nó đã tiến triển tới mức này rồi, chẳng lẽ tôi còn chia uyên rẽ thúy chúng nó sao, tôi chỉ nghĩ, Thính Phong chỉ cần có thể lập gia đình, sinh một đứa con là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, còn con dâu thì chỉ cần nó thích, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Tần Cảnh Chi bĩu môi, nói như bà thì có vẻ như chuyện giữa Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu anh xen vào thì sẽ thành kẻ thứ ba.
Tần Cảnh Chi bí bách trong lòng, lại hỏi: “Nhà họ Nhạc cũng là gia đình có quyền thế, chị không để ý tới gia thế của cô ấy sao?”
“Nhà chị đâu giống nhà chú, con người chị sống tân tiến lắm, con cháu có phúc của con cháu, cứ để mặc chúng nó đi.”
Tần Cảnh Chi cười cười: “Dù sao cũng chưa kết hôn, tới cuối cùng thế nào còn chưa chắc được.”
Nhạc phu nhân cười tít mắt: “Haiz, cũng không thể nói như vậy được, ai biết được mấy tháng nữa, Thanh Ti mang thai thì sao? Gia đình chị sống thoáng lắm, có ăn cơm trước kẻng cũng không sao.”
Tần Cảnh Chi miết miết ngón tay: “Đây chỉ là lỡ thôi, mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, mọi người cũng đều chỉ đang ở vạch xuất phát, cạnh tranh công bằng, có điều, em thấy cũng lạ, chị không sợ sau này sẽ rước vào nhà một mầm họa à? Dẫu sao, tính cách của Yên Thanh Ti cũng không phải là tốt đẹp gì, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều không ưa cô ấy.”
Nhạc phu nhân vỗ lên người Tần Cảnh Chi: “Không sao, chị yên tâm lắm, trước đây đúng là chị cũng hơi lo ngại, nhưng giờ thì hết rồi, cô gái mà Cảnh Chi cũng để mắt tới, có thể kém sao? Chị không tin mắt nhìn người của con trai chị, nhưng chị vẫn tin vào mắt nhìn người của chú.”
Câu này đúng thật khiến Tần Cảnh Chi muốn hộc máu, thì ra là mắt nhìn người của anh để chọn con dâu cho bà sao?
Anh cảm thấy không thể nói chuyện vui vẻ với Nhạc phu nhân tiếp được nữa, rõ ràng ngốc nghếch, khờ khạo, sao tự dưng lại biến thành đen tối thế này? Từng câu từng chữ đều khiến hắn không thể phản bác lại.
“Chị, em phải đi quay phim đây, tối gặp rồi nói tiếp nhé.”
Nhạc phu nhân khua tay: “Đi đi, đi đi.”
Tần Cảnh Chi hít sâu một hơi, rời đi.
Sự hòa ai dễ gần và nụ cười trên gương mặt Nhạc phu nhân tan đi, bà hừ mũi một tiếng.
Thật không ngờ, tên Tần Cảnh Chi này cũng muốn ganh đua với con bà, Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti quả thật là một cô gái không tồi, nếu là người không ra gì thì sao có thể khiến nhiều người thích vậy chứ?
Nói vậy thì mắt nhìn người của con trai bà cũng được lắm.
Chỉ là, Nhạc phu nhân thấy dáng vẻ phong độ, hiên ngang của Tần Cảnh Chi xong, lại nghĩ tới thằng con nhà mình, bà đành lắc đầu.
Hạ Lan Phương Niên còn dễ nói, nhưng đây lại là Tần Cảnh Chi, trừ việc hơi lớn tuổi, mặt mũi không đẹp bằng con bà, tiền không nhiều bằng con bà ra, những phương diện khác đều mạnh hơn con bà.
Các cô gái bây giờ đều rất thích kiểu đàn ông chín chắn, có mị lực như vậy, Nhạc phu nhân bỗng cảm thấy thật nguy hiểm.