Yến Thanh Ti đẩy tay của Nhạc Thính Phong ra, xoay người rời đi.
Nhạc Thính Phong gọi cô lại: “Đợi.. đợi đã... chỗ này không gọi được xe đâu, anh đưa em chìa khóa xe...”
“Cảm ơn..” Yến Thanh Ti cúi đầu nhận lấy.
Nhạc Thính Phong muốn đi cùng cô nhưng anh biết lúc này cô không muốn nhìn thấy anh, cô là một người mạnh mẽ kiên cường, làm sao có thể cho phép bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối của cô?
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy, dáng vẻ cô lúc này khiến anh cảm thấy cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người con gái khác.
Ngoài trời đang rất nóng bức nhưng anh không cảm nhận được chút hơi nóng nào, rầu rĩ nhìn cô lái xe của anh rời đi.
Quay vào nhà, tâm tình Nhạc Thính Phong có chút sa sút, nhìn bát mỳ gà vẫn còn đang nóng hổi, giơ tay lên bóp bóp trán, không biết tâm tình của Yến Thanh Ti khi ăn bát mỳ này là như thế nào?
Vẻ mặt Nhạc phu nhân tràn đầy nghi hoặc: “Con bé làm sao thế, mẹ nấu dở lắm sao? Mẹ nếm thử rồi, cũng ăn được mà?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Mẹ cô ấy qua đời vào năm cô ấy tám tuổi, trước khi đi bà ấy có nấu cho cô ấy một bát mỳ gà... bát mỳ này làm cô ấy nhớ tới mẹ cô ấy, có chút không khống chế được cảm xúc, cô ấy nhờ con nói với mẹ, mẹ nấu ngon lắm, là do cô ấy có chút không ổn, mẹ đừng trách cô ấy.”
Nhạc phu nhân há miệng, ngây người một hồi không biết nói gì, hồi phục tinh thần liền trách móc Nhạc Thính Phong: “Tại con cả đấy, con nói xem muốn ăn gì chẳng được lại muốn ăn mỳ gà, ôi... Con bé giờ thế nào rồi?”
“Con đưa chìa khóa cho cô ấy, để cô ấy lái xe đi rồi.”
Nhạc phu nhân nghe xong liền đập một phát lên đầu Nhạc Thính Phong: “Mày có bị đần không đấy, con bé đang bất ổn như thế cho nó lái xe? Muốn cho nó xảy ra chuyện hả, cái thằng này sao không biết quan tâm đến người khác một chút nào vậy?”
Nhạc Thính Phong bị cái đập này của Nhạc phu nhân đập tỉnh, Yến Thanh Ti bây giờ sao có thể lái xe được.
Não của anh bị ăn mất rồi sao? Nhất định là bị mẹ anh ăn mất rồi.
“Con đuổi theo cô ấy.”
Nói rồi chạy ra gara, lái ra một chiếc xe thể thao màu xám bạc đuổi theo
Nhạc phu nhân đứng ở bên cạnh bồn hoa, hét lên: “Con cũng cẩn thận đấy!”
Nói rồi khẽ thở dài một hơi: “Hai cái đứa này, đúng là suốt ngày khiến người khác phải lo lắng.”
Ngũ tẩu chạy ra, do dự một lát rồi nói: “Phu nhân... ông chủ gọi tới.”
Nháy mắt, sự lo lắng trên khuôn mặt của Nhạc phu nhân biến mất: “Dập đi.”
“Nhưng...”
“Chẳng có nhưng nhị gì cả, tôi đã nói rồi ông ta mà gọi đến thì dập máy luôn mà.”
Nói rồi lạnh tanh quay người bước vào nhà.
....
Nhạc Thính Phong không đuổi kịp Yến Thanh Ti nên gọi điện cho cô, mãi không ai nhận mới nhớ ra là túi của Yến Thanh Ti vẫn vứt ở nhà anh.
Nhạc Thính Phong sốt ruột lái xe thẳng đến Cẩm Tú Viên, xác định cô không về đây mới rời đi, lúc sắp đi thì nhìn thấy Yến Tùng Nam. Cái lão già đốn mạt này, trông thấy là buồn nôn.
Vợ, con cái trong mắt lão chẳng là cái gì cả, thế giới của lão chỉ có lão và tiền.
Nhạc Thính Phong từng nghĩ anh cũng từng làm những việc xấu xa độc ác là người xấu, nhưng giờ gặp Yến Tùng Nam mới biết ít nhất anh vẫn còn nhân tính chán, nói ông ta đốn mạt vẫn là còn cất nhắc ông ta.
Nhạc Thính Phong khinh miệt lướt mắt qua Yến Tùng Nam, nhấc điện thoại gọi cho Giang Lai.