Nhạc Thính Phong đưa tay nhận lấy túi mỹ phẩm trong tay Yến Thanh Ti, hai người cùng nhau rời đi.
Nhạc phu nhân nghe thấy tiếng nổ máy bên ngoài, hừ một tiếng: “Hai cái đứa vô lương tâm này.”
Ngũ tẩu vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói: “Bà chủ, thực ra bà rất thích cô Yến đúng không?’
“Đâu có…tôi…tôi chỉ cảm thấy, con bé… con bé nó cũng đáng thương, từ nhỏ đã mất mẹ, lớn lên với mẹ kế, nhà họ Diệp là loại người nào bà còn không biết sao, chắc hồi bé nó cũng phải chịu không ít khổ sở, ôi… quan trọng là Thính Phong cũng thích con bé, nó đã thích rồi, người làm mẹ như tôi cũng đâu thể ngăn cản nó được, hơn nữa…con bé đó nó rất…lợi hại, nếu là chuyện này nên cơm nên cháo thật thì sau này có thể quản được thẳng nhóc thối tha đó.”
Nhạc phu nhân mệt mỏi vặn eo, hôm nay đi dạo phố mất nửa ngày, lại đại chiến với mẹ con nhà Hạ Lan một trận, hao phí nhiều chất xám như thế, bây giờ bà mệt chết đi được ấy.
“Tôi lên gác nằm một lát nhé, Ngũ tẩu, mai chị nhớ ra chợ mua ít xương sườn, nhớ phải chọn miếng ngon nhé, mua cái loại xương nhỏ ấy.”
“Oh,vâng ạ!”
……
Mùa hè, hơn 6 giờ tối rồi, đèn đường cũng đã sáng mà mặt trời vẫn chưa lặn, những toà nhà cao ốc phía xa san sát nhau, trên đường xe cộ tấp nập qua lại, trong cái thời buổi hiện đại hóa này, khoa học công nghệ càng ngày càng phát triển thì tình cảm giữa người với người càng ngày càng lạnh nhạt.
Yến Thanh Ti nhìn những chiếc xe lao vun vút ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Nhạc Thính Phong tập trung lái xe, khẽ liếc nhìn Yến Thanh Ti nói: “Tôi nghĩ, tôi phải nói với em chuyện này, tôi không phải là một đứa phá gia chi tử*.”
*Bại gia chi tử: ám chỉ những đứa con hư hỏng hay phá tiền bạc trong nhà.
Yến Thanh Ti không hiểu quay sang nhìn anh: “Ừ?”
“Trước đây có lần tôi từng thua mất hai chiếc Pagini nhưng chỉ vài hôm sau, tôi lại thắng, thu hồi bốn chiếc, so với năng lực phá hoại của tôi, khả năng kiếm tiền của tôi càng mạnh hơn.” Nhạc Thính Phong nói rất chân thành.
Yến Thanh Ti ngẩn ra một lát, giải thích cái này cho cô để làm gì?
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừm, anh đúng là..rất biết cách kiếm tiền.”
Vấn đề này đương nhiên là không thể nghi ngờ được, ai mà chẳng biết, thái tử gia của Nhạc Thị, đó là một tên thủ đoạn vừa độc vừa có hiệu quả, năng lực kiếm tiền hàng đầu, làm ăn với anh ta, từ trước đến nay chưa ai chiếm được món hời gì từ tay anh ta.
Nhạc Thính Phong nhếch môi: “Em biết là tốt.”
Anh đang muốn nói cho Yến Thanh Ti biết, anh có thể kiếm tiền, anh không phải là kẻ phá gia chi tử, không cần lo lắng sau này anh phá hết nhà cửa, không nuôi nổi cô.
Nhưng hiển nhiên Yến Thanh Ti không hiểu được ý tứ sâu xa của Nhạc thái tử nhà chúng ta, cô có chút lơ đãng.
Đến trường quay, Yến Thanh Ti muốn xuống xe, cửa xe lại bị Nhạc Thính Phong khoá lại.
“Đợi một chút, anh có vài lời muốn nói với em.”
Yến Thanh Ti nhìn anh: “Nói cái gì?”
Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm mà dịu dàng, dường như có thể ôm trọn lấy cô, Yến Thanh Ti ngẩn ra.
Gương mặt anh tràn đầy sự nghiêm túc, rất chân thành nói: “Hai chúng ta đã quen nhau cũng đã được ba năm rưỡi, lúc mới bắt đầu, đúng là tôi khá là coi thường em, chỉ thấy sao trên đời này lại có loại người kì quái như em, em rời đi nơi này ba năm, tôi chưa bao giờ nhớ em, lúc đó tôi nghĩ đó dù sao cũng chỉ là một đứa con gái ngủ với mình một đêm, không có gì quan trọng cả. Tôi không nghĩ sẽ gặp lại em cũng không nghĩ đến sau ba năm gặp lại mọi chuyện lại biến thành như thế này, tất cả mọi thứ liên quan đến em, tôi vẫn nhớ rõ ràng, tôi cứ cho rằng mình đã quên, nhưng…không phải..”
“Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, sao trong kí ức của tôi lại ghi nhớ một người phụ nữ rõ ràng đến vậy, cô ta thì có gì tốt chứ? Bản thân rõ ràng rất ghét em nhưng tôi lại không thể khống chế nổi mà muốn gặp em.”