“Cứ thấy chị tốt tính nên tôi cứ gây chuyện với chị khắp nơi....... Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, chị nể tình chúng ta quen biết với nhau bao năm, nể tình...... cha tôi tốt xấu gì cũng vì cứu ngài Tô nên mới chết, xin chị tha thứ cho tôi thêm một lần được không.”
Hạ Lan phu nhân nói ra những lời này, thấy trên mặt càng đau hơn, như thể vết thương bị rắc ớt lên, đau, cay, và nóng...... bà ta cũng chẳng còn chút thể diện nào nữa rồi.
Thấy Yến Thanh Ti đang cười nhạo, mỉa mai mình, cơn tức giận và xấu hổ trong lòng bà ta càng tăng lên.
“Chị Thanh Ti à, thật ra mẹ em cũng không cố ý nhằm vào chị đâu, thật sự không phải thế đâu, bà ấy.... bà ấy chỉ tức giận vì anh trai em với anh Thính Phong đều thích chị, lại thấy nhiều tin đồn trên mạng đều bôi nhọ chị, nói chị là.... là.... là bồ nhí, là hồ ly tinh, nên bà mới hiểu lầm chị thôi, thật ra mẹ em là người rất ngay thẳng, bà chĩa mũi nhọn vào chị chẳng qua là vì tin những lời lẽ trên mạng, thật xin lỗi, em thay bà xin lỗi chị, đây cũng là lỗi của em, không kịp thời ở bên khuyên bà, chị Thanh Ti, em biết chị không phải là người như vậy, thật xin lỗi, rất xin lỗi chị, mong chị có thể tha thứ cho em cả mẹ.”
Hạ Lan Tú Sắc gập người xuống trước mặt Yến Thanh Ti, những lời cô nói rất có sức thuyết phục, nghe cứ như thật vậy. Quan trọng là vẻ mặt lúc nói và cả cơ thể đều không lộ ra bất cứ áy náy nào, khiến người ta không cảm nhận được thật giả.
Nếu thật như những gì Hạ Lan Tú Sắc nói, nguyên nhân Hạ Lan phu nhân ghét cô, nhằm vào cô là vì điều này, vậy tất cả đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Vì không có người mẹ nào trước khi hiểu được con người Yến Thanh Ti sẽ thích nổi cô.
Chẳng phải ngay đến Nhạc phu nhân hồi mới đầu cũng rất ghét cô sao.
Yến Thanh Ti còn nhớ Nhạc phu nhân khi ấy từng gọi cô là tiểu yêu tinh nữa kìa.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn không nói gì, cô nheo mắt lại nhìn Hạ Lan Tú Sắc.
Cô không biết Hạ Lan Tú Sắc nói thật hay giả, nếu là thật thì còn tạm chấp nhận được.
Nhưng nếu là giả, vậy cô bé này thật sự.......quá giỏi.
Không nói tới việc cô vờ như thật, chỉ dựa vào lí do này thôi, người bình thường cũng không thể nghĩ ra được.
Cô gái này, thật sự đơn thuần vậy sao.
Hoặc là........ Nham hiểm đến đáng sợ.
Hạ Lan Tú Sắc thấy Yến Thanh Ti mãi không nói gì, sốt ruột tới nỗi mắt rưng rưng, vội nói: “Anh hai......... Anh nói giúp mẹ đi, dù...... dù sao thì cũng là mẹ của mình, anh từng cứu chị Thanh Ti, anh nói, chị ấy chắc chắn sẽ nghe.”
Hạ Lan Phương Niên đi tới bên cạnh vẫn chưa nói gì, một lát sau mới đứng dậy, anh tới trước mặt Yến Thanh Ti nói: “Thanh Ti, xin lỗi, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi em, mong em có thể tha thứ cho bà.”
Nếu hỏi người khó xử và người xấu hổ nhất ở đây là ai, người đó không phải là Hạ Lan phu nhân, mà chính là Hạ Lan Phương Niên.
Ai cũng thấy là mẹ anh cứ luôn cố tình gây sự, luôn tác oai tác quái, bà có năng lực gây chuyện nhưng lại không có khả năng giải quyết dứt điểm, còn bị Nhạc phu nhân tát cho lật mặt nữa.
Một bên là người mẹ lúc nào cũng thích gây sự, một bên là người con gái mình yêu, và người bạn thân nhất. Giờ anh phải làm thế nào đây?
Hạ Lan Phương Niên thật sự rất muốn rời khỏi đây, nhưng anh có đi nổi không?
Đó là mẹ đẻ anh, không phải ai khác, anh phải làm thế nào?
Anh chỉ có thể mặt dày đứng đó, xin Yến Thanh Ti tha lỗi cho mẹ anh một lần.
Yến Thanh Ti khẽ đáp: “Được, tôi đồng ý với anh, anh cứu tôi một lần, tôi từng hứa với anh, chỉ cần là chuyện không đi ngược lại với nguyên tắc của mình, tôi đều có thể giúp anh.”