Nói xong, trước gương mặt tái xanh của Hạ Lan phu nhân, Yến Thanh Ti lại bổ thêm một câu: “Đương nhiên, hiện tại tôi không có làm như vậy, dù sao thì tôi cũng là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong, nhưng vận khí của bà đúng là không tệ, có thể tránh thoát được một kiếp.”
Giờ sắc mặt của Hạ Lan phu nhân lại chuyển sang tối đen, giờ bà ta chỉ có thể mắng ra ba chữ: “Đồ đê tiện.”
Yến Thanh Ti giang tay nhún vai: “Còn không phải thế sao? Đàn ông bây giờ lại thích loại đê tiện như tôi đấy, chứ cái loại kĩ nữ vừa già vừa xấu như bà, ai có thể nuốt nổi chứ, xem ra bà ở Hạ Lan gia cũng chẳng khá khẩm lắm nhỉ? Một người chồng ngay cả sống chết của con trai mình đều không quan tâm thì còn có thể ân cần hỏi han chăm sóc vợ mình được sao? Nói không chừng địa vị của bà trong lòng ông ta còn không đáng giá bằng một đồng, tôi còn tưởng bà thông minh lỗi lạc thế nào hóa ra cũng chỉ là hạng ngu xuẩn.”
Người thông minh giờ chắc chắn giờ sẽ đi nịnh bợ chồng mình, lôi kéo ông ta nhưng Hạ Lan phu nhân thì... còn muốn gây thù chuốc oán khắp nơi.
Những gì Yến Thanh Ti nói không khác gì một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Hạ Lan phu nhân, sáng sớm hôm nay bà ta đã cãi nhau với chồng vì chuyện này, nhưng, không có tác dụng.
Bà ta luôn giả bộ với bên ngoài là địa vị của bà ta trong gia đình rất cao, nhưng thực tế thì như nào thì trong lòng bà ta là người rõ ràng nhất.
Chồng bà ta bên người có người đàn bà khác và không chỉ có một người, bà ta biết chuyện này nhưng biết thì làm thế nào? Chỉ có thể làm như không biết.
“Chỉ cần tao vẫn là phu nhân của Hạ Lan gia một ngày, thì tao vẫn có thể dẫm chết mày như một con kiến.”
Yến Thanh Ti đi được vài bước liền dừng lại: “Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Cô xoay người tiến về phía Hạ Lan phu nhân, nghiêm túc nói: “Mặt của bà đều bị đánh sưng lên rồi, cũng không nhẹ đâu?”
Hạ Lan phu nhân...
Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên khắp khu thang bộ.
Yến Thanh Ti vẫy vẫy bàn tay đang tê dại của mình, đi theo lối cửa thoát hiểm rồi quẹo phải trở về hành lang đúng lúc nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân đi ra.
Nhạc Thính Phong nói: “Con đã nói không có chuyện gì, còn muốn kiểm tra cái gì nữa, không phải lãng phí thời gian sao.”
Nhạc phu nhân chọc chọc trán của Nhạc Thính Phong: “Kiểm tra một chút thì làm sao, kiểm tra không có chuyện gì thì càng an tâm hơn chứ, có thế mà đã mất kiên nhẫn?”
“Được được, con kiên nhẫn là được chứ gì...”
Hai người vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Yến Thanh Ti, đang muốn gọi cô lại thì đúng lúc nhìn thấy Hạ Lan phu nhân đi sát sau lưng cô.
Sắc mặt hai người liền biến, Nhạc Thính Phong lập tức bước lên: “Hai người đi đâu vậy?”
Yến Thanh Ti vuốt vuốt tóc: “Ờ thì, Hạ Lan phu nhân nói muốn đơn độc nói lời xin lỗi với tôi, hai người chúng tôi vừa tiến hành trao đổi một cách thân thiện, tôi cũng khá hài lòng với thái độ của Hạ Lan phu nhân, không tin hai người có thể hỏi bà ấy.”
Hạ Lan phu nhân tức đến mức muốn xé nát gương mặt của Yến Thanh Ti, nhưng giờ đang ở trước mặt Nhạc phu nhân, bà ta có thể làm gì cơ chứ, chỉ có thể nuốt cơn tức vào lòng: “Đúng... đúng là như vậy...”
Nhạc Thính Phong khẽ đảo mắt qua gương mặt của Hạ Lan phu nhân, trong lòng thầm bật cười.
Dự là lại ngậm bồ hòn làm ngọt, vết bạt tai của tiểu lão thái thái còn chưa phai nhạt giờ lại bổ sung thêm một một dấu tay nữa.
Nhạc Thính Phong đưa tay ôm lấy thắt lưng của Yến Thanh Ti: “Xem ra cũng vui vẻ phết nhỉ, mẹ, chúng ta về thôi.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Ukm, tức tốc về nhà thôi!”
Hạ Lan phu nhân siết chặt tay nhìn ba người dắt tay nhau rời đi cứ như một gia đình, vui vẻ ấm áp.
Phía sau vang lên tiếng của Hạ Lan Phương Niên: “Mẹ, chúng ta cũng đi thôi.”
Bà ta đột nhiên xoay người, giơ tay tát một phát vào mặt Hạ Lan Phương Niên.