Trong đầu Yến Thanh Ti hoàn toàn trống rỗng, não cô cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, ông ta làm sao mà chết được?
Yến Thanh Ti một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện: “Ông ta chết như thế nào?”
Người của trại tạm giam nói: “Sáng sớm cắt cổ tay tự sát, lúc phát hiện ra đã quá muộn rồi.”
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Không thể nào, loại người như ông ta tuyệt đối không thể nào tự sát được.”
Loại người như Yến Tùng Nam làm sao có thể tự sát được, kẻ cặn bã như ông ta, kể cả có sống chui lủi như một con chó cũng sẽ không tự sát, bởi ông ta không dám, ngay cả dũng khí cầm dao lên cắt vào tay mình ông ta cũng không có, nói gì đến tự sát?
Tự sát? Đừng có đùa, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều làm thế nhưng duy chỉ có ông ta sẽ không làm đâu.
“Ông ta đúng là tự sát, cô và ông ta là cha con, có thời gian thì đến lĩnh thi thể của ông ta về đi.”
Nói rồi người đó cúp máy luôn.
Yến Thanh Ti bật dậy nhảy xuống giường, cô không nghỉ ngơi cả một đêm, vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, lao xuống giường mặt mũi đã tối sầm, cả người dường như ngã quỵ trên mặt đấy, Yến Thanh Ti lảo đảo mấy cái mới đứng vững được.
Yến Tùng Nam không thể chết được, ông ta mà chết, ai có thể lật lại được vụ án năm đó của mẹ cô? Cô làm sao có thể đưa chân tướng sự việc năm đó ra ánh sáng.
Vụ án năm đó, đã trôi qua bao nhiêu năm, tất cả những chứng cớ đã biến mất hết, nếu như có thì cô đã không phải đợi lâu đến thế.
Thế cho nên Yến Thanh Ti mới ly gián Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, bọn họ trở mặt thành thù mới có thể đào ra vụ án năm đó.
Nhưng bây giờ Yến Tùng Nam đã chết rồi, tất cả đã trở thành tử vô đối chứng, Diệp Linh Chi giờ đã an toàn, bà ta càng không thể nói ra chuyện năm đó.
Yến Thanh Ti hai mắt hoa lên, cô phải đi, cô phải biết, Yến Tùng Nam rốt cuộc chết như thế nào.
Cô vịn tường bước được hai bước, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mặt mũi tối sầm, cô ngã xuống, mọi thứ trước mắt dường như càng ngày càng trở nên xa xôi, mí mắt của Yến Thanh Ti càng ngày càng nặng nề, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như cô nhìn thấy Nhạc Thính Phong.
……
Nhạc Thính Phong lo lắng nhìn thời gian, Yến Thanh Ti đã hôn mê sáu giờ đồng hồ rồi, sáng nay anh về đến nhà, nghĩ rằng mình sẽ thấy Nhạc phu nhân đang làm bữa sáng, kết quả là chẳng thấy đâu.
Lên lầu liền nhìn thấy Yến Thanh Ti vịn tường cả người đổ gục về phía trước.
Nhạc Thính Phong bị cô doạ cho hết hồn, vội vàng lao đến ôm cô bế về phòng.
Nhạc Thính Phong ngay lúc đó sợ đến mức hồn vía lên mây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Yến Thanh Ti gục ngã, nhìn cô sắc mặt trắng bệch, quầng mắt xanh đậm, trong lòng anh đau nhói.
Nhạc Thính Phong gọi một người bạn làm bác sĩ đến nhà xem xem Thanh Ti thế nào, anh ta nói, đây là ngủ thôi.
Nhạc Thính Phong mơ hồ, ngủ thôi à?
Mệt đến mức nào mới có thể ngủ say như thế này?
Rốt cuộc là làm cái gì mà mệt thành thế này?
Nhạc Thính Phong hỏi Ngũ tẩu mới biết chuyện, chiều hôm qua ăn cơm xong, Yến Thanh Ti đi ra ngoài với Nhạc phu nhân, hai người đi đến tận sáng nay 6h mới về đến nhà.
Nhạc Thính Phong… Chết tiệt, hai người phu nữ đi làm cái gì? Đi cả đêm đến sáng mới về! Thật giỏi quá mà!
Nhạc Thính Phong thật muốn dựng hai người dậy hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc hai người bọn họ một già một trẻ đi đâu làm gì mà cả đêm không về?
Anh lại hỏi Ngũ tẩu, hai người đi đâu, làm gì, Ngũ tẩu lại lắc đầu bảo không thể bán đứng bà chủ được.
Yến Thanh Ti đang ngủ sâu, Nhạc phu nhân cũng đang say sưa, chẳng ai có thể nói cho anh biết được cả.
Nhạc Thính Phong ở nhà đợi sáu tiếng đồng hồ, mãi cho đến 2 giờ chiều Nhạc phu nhân mới tỉnh dậy.
Nhạc phu nhân biết Yến Thanh Ti hôn mê sợ đến mức vội vàng chạy vào phòng cô.
Hai người ngồi bên giường canh Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong phụng phịu hỏi: “Mẹ, hai người tối hôm qua đi đâu? Làm gì?”
Nhạc phu nhân sau khi nghỉ ngơi xong tinh thần khá là phấn chấn: “Đi chơi bài, Thanh Ti đi lấy lại thể diện cho mẹ, con không biết con bé lợi hại đến thế nào đâu, vừa ra tay đã đại khai sát giới đánh cho đám người Trương Tố Nhã tè ra quần luôn, mẹ nói với con này, cuối cùng ấy, bọn họ thua sạch bách chỉ còn lại bộ quần áo lót trên người thôi, hahaha, cái bộ dạng như lợn luộc của bọn họ đúng là buồn cười muốn chết, giờ cứ nghĩ đến cảnh đó lại càng sảng khoái.”
“Hừ, mẹ bị đám người kia ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tranh được ngẩng cao đầu lấy một lần, con trai, con trai, lần sau nhất định sẽ cho con chiêm ngưỡng phong thái của Thanh Ti nhà mình.”
Nhạc Thính Phong nhất thời cạn cmn lời, hẳn là đi chơi bài? Chơi bài thâu đêm... ôi đệch.
“Mẹ, con không ở nhà trông coi thì hai người tạo phản đúng không? Chơi bài mà cũng dám chơi cả đêm, mẹ cho mẹ được mấy tuổi rồi? Cô ấy còn trẻ không nói, mẹ thì sao? Một lão thái thái hơn năm chục tuổi đầu rồi, sao không để người khác bớt lo vậy?”
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong mắng méo cả miệng, rụt cổ rụt tai không dám ho he một câu nào nữa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng liếc sang Yến Thanh Ti: “Còn cả cô ấy nữa... chờ cô ấy tỉnh, con nhất định sẽ thu thập cô ấy một trận, đầu óc của mẹ không được thông minh sáng dạ lắm, nhưng đầu óc của cô ấy đâu có đến nỗi, ấy thế mà lại dám cùng mẹ quậy không biết bờ bến luôn.”
Nhạc phu nhân ngẩng đầu: “Con không được mắng con bé... con muốn dạy dỗ, thì... con dạy dỗ một mình mẹ là được rồi, Thanh Ti thấy mẹ bị ức hiếp quá đáng nên mới giúp mẹ xuất đầu, dạy dỗ đám khốn nạn kia.”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Ô được đó nha, con mới đi được vài ngày, không ngờ hai người đã thân thiết tới mức độ này? Còn biết nhận tội thay cô ấy cơ đấy?”
Nhạc phu nhân gật đầu liên tùng tục nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, con bé tốt như thế, mẹ đương nhiên là thích rồi, con cả ngày chỉ biết mắng mẹ nhưng con bé tốt hơn con nhiều, lần nào thấy mẹ bị ức hiếp nó đều giúp mẹ xử lí đám cặn bã ấy.”
Nhạc Thính Phong vốn là rất tức giận nhưng nghe mẹ đẻ của mình nói xong, đúng là không biết nên để cơn tức này phát vào đâu. Rõ rành rành là xong chuyện này, tiểu lão thái thái nhà anh lại càng thích Yến Thanh Ti hơn, so với anh còn thích hơn nhiều.
Anh nhếch nhếch khóe môi, tùy ý hỏi một câu: “Mẹ... được rồi, con không bằng cô ấy chi bằng mẹ lấy cô ấy về cho con đi!”
Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: “Con đúng là biết nằm mơ, nếu con không chịu thua kém, bà già này có phải làm những chuyện thất đức như thế không hả?”
“Con...”
Nhạc Thính Phong vừa mới mở miệng, Yến Thanh Ti mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhạc phu nhân đẩy Nhạc Thính Phong ra, tiến lại gần cô: “Thanh Ti... Thanh Ti... cháu thế nào rồi? Có đói bụng không? Đầu có còn đau không?”
Yến Thanh Ti nhất thời đang không biết mình đang ở chỗ nào, một lát sau nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân mới dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti muốn ngồi dậy, Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ cô dậy.
“Sao rồi?”
Nhạc phu nhân áy náy nói: “Là bác không đúng, không nên để cháu thức cả đêm như thế, giờ cháu thấy trong người thế nào?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Cháu không sao, cháu thấy tốt lắm.., giờ mấy giờ rồi ạ!”
“Hai giờ rưỡi chiều.”
Yến Thanh Ti vội vàng hất chăn ra: “Cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Nhạc Thính Phong kéo cô lại: “Trông em thế này con muốn đi đâu?”
Yến Thanh Ti do dự một lát, cuối cùng cũng không nói những việc này trước mặt Nhạc phu nhân: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Nhạc Thính Phong thay đổi giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Anh đưa em đi.”