Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Mẹ, mẹ…không tin con trai mẹ thế à?
Vẻ mặt Nhạc phu nhân đầy bất đắc dĩ nhìn Nhạc Thính Phong: “Con trai, không phải mẹ không tin con, mà là con…thật sự không được, nếu Thanh Ti là đứa con gái có thể dễ dàng nắm được trong tay như thế, thì sao con còn phải đợi đên tận bây giờ? Mẹ nói cho con nghe, nhân lúc Thanh Ti còn chưa hoàn toàn nổi tiếng, mau mau lấy con bé về, đợi sau này con bé thực sự nổi tiếng rồi, người theo đuổi con bé nhiều đến mức xếp hàng vòng quanh trái đất mấy vòng liền, đàn ông tốt trên đời này nhiều lắm, đầu óc con gái nhà người ta hoàn toàn bình thường thì làm sao nhất định phải chọn con?”
Anh tức đến mức suýt nôn ra máu: “Con mà kém cỏi thế á?”
Nhạc phu nhân thở dài, vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Là con nói đấy, sự thật lúc nào cũng khiến người ta khó mà chấp nhận được.”
Nhạc Thính Phong giờ không biết mình nên nói cái gì mới phải nữa: “Thôi được rồi, mẹ tốt nhất là đừng nói nữa.”
Nhạc phu nhân đuổi theo Nhạc Thính Phong: “Hay là con uống thêm một bát nữa đi, tối nay cố gắng hết sức vào, tranh thủ….”
Nhạc Thính Phong quay ngoắt lại: “Mẹ…”
Nhạc phu nhân vuốt vuốt sống mũi: “Không nói nữa thì thôi, mẹ đi rửa bát đây.”
……
Nhạc Thính Phong nằm xuống, Yến Thanh Ti vẫn đang ngủ say sưa, hoàn toàn không cảm giác được anh đang bên cạnh cô.
Anh ôm Yến Thanh Ti vào lòng, trong đầu anh suy nghĩ về những gì Nhạc phu nhân đã nói, loại thuốc này thực sự nâng cao tỷ lệ ‘trúng thưởng’, vậy…hay là cứ thử xem nào!
Nhưng Nhạc Thính Phong lại thương Yến Thanh Ti hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi tử tế, anh nghĩ nghĩ, thôi, tạm thời không làm gì cả, để cô ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đã rồi tính sau.
Hơn nữa thuốc uống được một lúc lâu thế rồi mà cũng chẳng thấy gì, Nhạc Thính Phong thở dài, 80% là lại mua phải thuốc giả rồi, mẹ anh tính tình ngây thơ thế này, chắc chắn lại bị người ta lừa rồi.
Nhạc Thính Phong cũng chẳng để ý đến bát thuốc đó nữa, anh chỉ mong đừng có sinh ra tác dụng phụ nào là được rồi.
Mãi cho đến nửa đêm, Nhạc Thính Phong tỉnh ngủ giữa chừng vì quá nóng, cả người nóng rực, mồm miệng khô khốc, trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy rừng rực.
Nhạc Thính Phong mơ mơ tỉnh tỉnh lột đồ ngủ trên người ra tiện tay quẳng ra ngoài, anh chạm phải người Yến Thanh Ti, cảm giác được sự mát mẻ, ngay lập tức dán sát vào người cô.
Yến Thanh Ti đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng cô cảm thấy bản thân mình như bị ném vào trong lò lửa, nóng đến khó chịu, cả người mồ hô đầm đìa nhớp nháp, khó chịu cực kì.
Yến Thanh Ti buồn ngủ lắm lắm, cố giãy ra, nhưng không tài nào thoát nổi, cô cảm thấy mình như một cục bột, bị người ta lật đi lật lại, vo tròn bóp dẹt thế nào cũng được.
Cuối cùng Yến Thanh Ti cũng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nhạc Thính Phong, mồ hôi mồ kê đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi lên người cô.
Yến Thanh Ti thở dốc: “Nửa đêm rồi anh còn lên cơn động đực đấy à?
Nhạc Thính Phong nhếch miệng cười: “Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ được, tìm chuyện tâm sự tình cảm với em.”
Yến Thanh Ti giơ chân lên định đá anh xuống giường, nhưng lại bị Nhạc Thính Phong tóm lấy cổ chân.
Mắt cá chân của Yến Thanh Ti mảnh khảnh cực kì xinh đẹp, tay của Nhạc Thính Phong rất lớn, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng hầm hập, dường như chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể bóp nát cổ chân của Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hôn lên mu bàn chân anh: “Ồ, không ngờ lần này em muốn đổi tư thế khác, không vấn đề gì, chúng ta thử làm quen một chút với tư thế mới xem nào!”
Yến Thanh Ti trợn mắt, fuck, tổ sư nhà anh…
Mưa cả ngày, nửa đêm nhiệt độ ngoài trời có phần lành lạnh, nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, như thể trong phòng đang có một ngọn lửa cháy rừng rực.
Bóng hai người hắt lên rèm cửa quấn quýt không rời.
Thời gian đã từ lúc nửa đêm chuyển thành ba giờ sáng, Yến Thanh Ti mệt muốn chết, cô há mồm cắn tai Nhạc Thính Phong: “Cái tên khốn khiếp này, anh đủ chưa?”