Du Hí mơ màng mặt nằm trên mặt đất, mí mắt không mở ra được, chỉ có thể nghe âm thanh mơ hồ của ai đó đang nói. Du Hí muốn chửi mẹ nó, nhưng mà đầu đau quá, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, Du Hí vẫn nghĩ, Diệp Thiều Quang, cậu chờ đấy... cậu giấu đàn bà thì cứ giấu đi, sao phải đánh ông đây?
Giữa Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên là Du Hí đáng thương đang nằm bất tỉnh nhân sự.
Diệp Thiều Quang khom người xuống cúi đầu hôn Quý Miên Miên, trong lòng cũng không nghĩ bậy gì cả, chỉ cảm thấy trong giờ khắc này, anh ta chỉ muốn hôn cô gái này một chút.
Lần này Quý Miên Miên không phản kháng, tròng mắt đảo tới đảo lui, tính xem hôn mất bao lâu rồi, chờ đếm tới 10, cô túm lấy cổ áo Diệp Thiều Quang đẩy ra, “Hôn xong rồi có phải anh nên giúp nữ thần rồi đúng không?”
Diệp Thiều Quang... nháy mắt bị đáng bại. Tại sao cứ mỗi lúc chuẩn bị tiến vào cao trào lại nhắc đến Yến Thanh Ti, nhắc đến nữ thần...
Diệp Thiều Quang chăm chú nhìn cặp mắt trong trẻo của Quý Miên Miên: “Quý Miên Miên, cô nói cho tôi biết, có phải cô bị Yến Thanh Ti bẻ cong rồi đúng hay không?”
Quý Miên Miên lập tức gật đầu: “Đúng đúng, anh thật lợi hại, ngay cả vấn đề này cũng biết. Đúng là tôi bị nữ thần bẻ cong rồi, nữ thần của tôi đẹp trai nhất, vĩ đại nhất, lợi hại nhất.”
Diệp Thiều Quang lại nghiến răng: “Vậy cô đi mà ngủ với nữ thần của cô đi.”
Quý Miên Miên trợn mắt: “Sao anh lại thấp kém như vậy, cái gì mà ngủ hay không ngủ? Đối với tôi, nữ thần là tuyết trắng của tiết tháng ba, tình cảm của tôi đối với cô ấy là... mà thôi, dù sao anh cũng không hiểu. Đối với ai tôi cũng có thể thô tục, chỉ có đối với nữ thần là không được, anh còn nói như vậy tôi sẽ giận đấy.”
Diệp Thiều Quang không chỉ muốn ói ra máu, anh còn muốn đem Quý Miên Miên ném qua cửa sổ, cho cô nàng ngã chết luôn đi.
Diệp Thiều Quang sắc mặt lạnh đến dọa người: “Vậy còn tôi, cô mở mồm cũng là ngủ với tôi, đóng mồm cũng là ngủ với tôi, sao cô thô bỉ với tôi như thế?”
Quý Miên Miên không thèm suy nghĩ nói luôn: “Anh với nữ thần sao có thể giống nhau được, sao anh giống mấy mẹ già vậy, làm đàn ông thì sảng khoái chút, quần áo tôi cũng cởi ra rồi, anh có làm hay không?”
Diệp Thiều Quang bây giờ thật sự có muốn làm cũng làm không nổi. Xin lỗi, đối mặt với loại hàng đặc sắc như Quý Miên Miên, thằng nhỏ của anh không cứng nổi.
“Cút ra ngoài.” Diệp Thiều Quang chỉ ra cửa.
Diệp Thiều Quang một khi đã lạnh mặt thì thực sự đáng sợ, màu da anh ta vốn trắng như tuyết, lúc này lại như phủ thêm một tầng sương, đôi mắt kia lại vừa đen vừa sâu đến không nhìn thấy đáy.
Quý Miên Miên chưa từng thấy Diệp Thiều Quang như vậy bao giờ, cô cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như đang bị đóng băng lại vậy.
Quý Miên Miên ôm lấy thân mình, xoa xoa cánh tay.
Nhưng mà đừng hi vọng thần kinh Quý Miên Miên sẽ nhạy cảm như vậy, cô ta chỉ cảm thấy Diệp Thiều Quang hình như có chút thay đổi, mặt kinh ngạc nói: “Anh sao có thể như vậy? Nói không giữ lời? Từ tối hôm qua đến bây giờ đầu lưỡi tôi cũng sắp lột da ra rồi, bây giờ anh lại bắt tôi đi, sao tối qua anh không đuổi tôi đi luôn? Ông đây nói cho anh biết, Quý Miên Miên này không phải là hạng dễ trêu như thế, hôm nay phải làm cho xong, anh...”
Diệp Thiều Quang lạnh giọng cắt lời Quý Miên Miên: “Chuyện của Yến Thanh Ti, tôi giúp cô, còn bây giờ cô lập tức cút ra ngoài.”
Hiện tại giây phút này Diệp Thiều Quang một chút cũng không muốn nhìn thấy Quý Miên Miên, anh cảm thấy nhìn nhiều thêm một giây thôi cũng khiến anh không nhịn được mà giết chết cô.