Tô lão gia chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Cháu… cháu…”
Tô lão thái với Tô tiểu Tam và Tô Tiểu Lục vội vàng chạy đến đỡ lấy ông.
Tô lão thái nói: “Thính Phong, cháu bớt một hai câu đi được không? Dù gì thì cháu… cũng nghe lời ông một chút đi. Ông cũng chỉ vì tốt cho cháu mà thôi, chẳng lẽ ông còn muốn hại cháu hay sao? Trên đời này còn có bao nhiêu là cô gái tốt, sao cháu nhất định phải… muốn một mình Yến Thanh Ti?”
Nhạc Thính Phong chỉ hỏi bà một câu: “Trên đời này đàn ông tốt nhiều như thế, sao bà ngoại nhất định phải lấy ông ngoại?”
Tô lão thái bị anh làm cho cứng miệng không biết nói gì nữa: “Bà, bà…”
Nhạc Thính Phong nhìn bọn họ, anh nói: “Ông bà không phải là cháu, hai người không ai quyết định được cuộc đời của cháu cả. Ông bà ngoại đều tận mắt nhìn thấy quá trình trưởng thành của cháu. Từ nhỏ đến lớn, ông bà có bao giờ thấy cháu nghe lời ai bao giờ chưa? Ngoài cháu ra, không ai có thể quyết định thay cháu được. Trên thế giới này, dù có bao nhiêu cô gái tốt đi chăng nữa, nhưng đó đều không phải là Yến Thanh Ti, cháu chỉ thích người xấu xa như cô ấy.”
Yến Thanh Ti xấu xa như thế nào, Nhạc Thính Phong hiểu rõ hơn ai hết, anh đã cùng cô làm bao nhiêu chuyện xấu, người khác không biết nhưng anh thì biết rất rõ. Cho nên, anh không cần thiết phải nghe bất kì ai nói xấu về Yến Thanh Ti, anh biết người con gái mà mình yêu thích là một người phụ nữ như thế nào.
Tô lão thái: “Cháu, cái thằng này…”
“Cuộc đời của cháu, không một ai có thể khống chế. Còn về phần mẹ cháu, ông bà có thể đến tìm mẹ cháu, đương nhiên nếu như bà ấy có đồng ý thì cháu cũng không đồng ý. Cháu đã nói rồi, cả đời này cháu chỉ lấy một người duy nhất là Yến Thanh Ti, tuyệt đối không lấy người khác.”
Nhạc Thính Phong thấy Tô lão gia và Tô lão thái thái tức đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng anh cũng chẳng có ý định thỏa hiệp.
“Ngoài ra, ông bà ngoại đều là người có học cao biết rộng, tại sao lại võ đoán mà nhận định về nhân phẩm của một người như vậy? Cháu biết hai người nghĩ như thế nào về cô ấy, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là người như ông bà đã nghĩ, ánh mắt của cháu còn chưa kém đến như thế.”
Tô lão gia hỏi: “Thế có nghĩa là cháu tuyệt đối sẽ không chia tay với cô ta chứ gì?”
Nhạc Thính Phong quả quyết nói: “Không bao giờ, không ai có thể khiến cháu chia tay với cô ấy được, chính bản thân cô ấy cũng không thể…”
Cả đời này, trừ Yến Thanh Ti ra, Nhạc Thính Phong chưa bao giờ thoả hiệp với bất kì ai. Hết lần này đến lần khác anh nếm mùi thất bại trong tay cô, nhưng rồi lại tiếp tục lao về phía cô như một con thiêu thân, không hề chùn bước. Anh biết mình không thể sống thiếu được người con gái này, cho nên anh nhất định phải ở bên cạnh cô, không ai có thể ngăn cản được anh.
Nhạc phu nhân vừa đi kiểm tra xong, nhìn thấy vẻ mặt của hai ông bà nhà họ Tô đều đang rất khó xem, vội hỏi: “Mọi người đang nói gì thế? Thính Phong, con đừng có chọc giận ông bà ngoại nữa đấy nhé?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, con đang nói với ông bà chuyện của Thanh Ti.”
Nhạc phu nhân vừa nghe được hai chữ “Thanh Ti”, nét mặt lập tức trở nên hớn hở: “Ồ, Thanh Ti à, hôm nay con bé phải đi quay phim, chắc là mệt lắm. Giờ qua chỗ của Tiểu Lục đi, mẹ làm chút gì đó cho con bé ăn mới được.”
Nhạc Thính Phong đỡ Nhạc phu nhân đi ra ngoài, hỏi bà: “Mẹ, nếu như có người nói với mẹ rằng Thanh Ti là một người cực kì xấu xa, không được để cô ấy vào nhà họ Nhạc, mẹ có đồng ý không?”
Nét mặt của Nhạc phu nhân lập tức trầm xuống, bà nói: “Đương nhiên là không thể rồi. Thanh Ti của nhà chúng ta tốt như thế, mẹ không cần con bé, chẳng lẽ lại để người khác cướp mất con bé, não mẹ cũng đâu có vấn đề.”
Sắc mặt của hai cụ nhà họ Tô lại càng kém.
Nhạc phu nhân nghiêng đầu nói với hai ông bà: “Cha, mẹ, con nói hai người nghe này, Thanh Ti nhà con là cô gái tốt nhất trên đời đấy...”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Đó là điều đương nhiên, cô gái mà con trai mẹ yêu tất nhiên là cô gái tốt nhất rồi! Con đã muốn thì không ai ngăn được con.”