Có thể là anh thấy quá vô vị, vô vị đến mức, bắt đầu tự kiếm việc cho mình làm.
Ngồi một lúc, Diệp Thiều Quang đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm một cái, lúc đi ra ngoài không mặc quần áo, lên giường lột sạch quần áo trên người Quý Miên Miên xuống vứt xuống sàn. Anh chịu thiệt như thế thì cũng phải tìm cho mình chút an ủi mới được chứ.
Cơ thể của Quý Miên Miên rất mềm mại, giống như cái tên của cô vậy, mềm mại như bông, lúc cô không tỉnh táo rất đáng yêu, ít nhất anh không bị cô làm cho tâm hoảng ý loạn nữa.
Diệp Thiều Quang nằm xuống nhưng không ngủ được, mệt mỏi cả nửa đêm, ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, anh không thể không có phản ứng gì. Nhưng… anh lại không làm ra một động tác thừa thãi nào, cái loại phản ứng theo bản năng của cơ thể này, còn có cả sự khát vọng đều khiến Diệp Thiều Quang cảm thấy rất thoải mái.
Cảm giác thư thái kiểu này đại khái không có cách nào giải thích cho người khác hiểu, bởi vì anh cũng không biết nên nói thế nào, chắc anh cũng sẽ không nói với bất kì ai. Ít nhất, nó nói cho Diệp Thiều Quang biết rằng anh còn sống, còn có dục vọng, còn có nhiệt độ, còn cảm giác được ấm lạnh.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Diệp Thiều Quang đã có được thứ mình muốn, giết chết những người mà anh ta hận rồi sau đó anh lại rơi vào một khoảng tĩnh mịch dài dằng dặc, những ngày tháng không có kẻ thù, không có mục tiêu theo đuổi, không có dục vọng, quả thực giống như một cái ao tù.
Không có cái gì đó để làm có đôi lúc rất đáng sợ.
Diệp Thiều Quang nghĩ, có lẽ thế giới của anh đã quá yên tĩnh, quá cô độc rồi, cho nên… gặp được người hay gây chuyện ầm ĩ như Quý Miên Miên, anh đã nương tay, bởi vì Quý Miên Miên ném vào trong thế giới đã trầm lặng của anh vô số những viên đá nhỏ, sau đó quấy đảo nó lên khiến tim anh lại một lần nữa đập trở lại.
Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên trán Quý Miên Miên, môi anh lành lạnh mà trán của Quý Miên Miên ấm nóng, cái khoảnh khắc hai thái cực chạm vào, hơi ấm truyển đến anh, trong lòng Diệp Thiều Quang hình như cũng dần dần trở nên dễ chịu hơn một chút.
Quý Miên Miên vô thức dán sát vào lòng Diệp Thiều Quang.
Anh ngẩn ra, khoé môi cong lên. Anh đã quá cô độc, cho nên muốn tìm một người đến chơi cùng mình. Giống như hồi còn nhỏ, trong nhà trẻ không anh muốn chơi với anh, anh phải tự nghĩ cách để tìm được vài món đồ chơi.
Quý Miên Miên… chính là đồ chơi của anh. Anh chỉ vừa mới bắt đầu chơi, đang có hứng thú, vẫn chưa cảm thấy chán.
Diệp Thiều Quang nhắm mắt, dần dần rơi vào trong giấc ngủ ngắn ngủi.
Trời vừa mới sáng, bên ngoài dần dần có những hạt mưa nho nhỏ, mùa hạ ở Hải Thành hay cả vùng phía nam năm nay ít mưa hơn mọi năm, rất nhiều vùng bị khô hạn, cơn mưa này đến cuối cùng cũng có thể giảm bớt cái nóng của thành thị.
Diệp Thiều Quang nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mọi người vẫn hay nói, trời mưa thì sẽ dễ ngủ hơn, nghe những âm thanh tí tách đó, Diệp Thiều Quang dần dần chìm say vào giấc ngủ.
…
Quý Miên Miên nóng quá nên tỉnh lại, cô cảm thấy bản thân mình như thể bị quăng vào trong lò nướng, nóng đến mức cổ họng bỏng rát, thật khó chịu.
Quý Miên Miên giãy giụa mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt, sau đó trên trán có một bàn tay đặt lên, thật nặng
Quý Miên Miên lắc đầu thật mạnh, mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt, vẫn là gương mặt xinh đẹp của Diệp Thiều Quang, đầu tóc rối bời, trên mặt có chút mệt mỏi, trong đôi mắt vằn tia máu, anh nhấc tay ra khỏi đầu cô.
Quý Miên Miên há miệng: “Anh… tôi đang ở đâu đây?”
Vừa mới mở miệng ra nói, Quý Miên Miên liền phát hiện ra giọng nói của mình khàn đến sắp mất cả tiếng, hô hấp khó khăn, mũi tắc nghẹt, thế này là ốm rồi.