Qua hai ngày, Quý Miên Miên cũng đã khỏi bệnh, Yến Thanh Ti cũng bắt tay vào quay cảnh cuối cùng.
“OK, đóng máy được rồi.”
Đạo diễn vừa hô xong, cả phim trường đều ầm ĩ cả lên.
Yên Thanh Ti bò từ dưới đất lên, trên người cô vẫn còn chảy máu giả, đứng dậy hơi vội, trước mắt liền cảm thấy choáng váng, cô ôm đầu đứng một lúc để cơn váng vất qua đi mới đứng thẳng người dậy.
Bỗng trước mắt có một thanh chocola, Yến Thanh Ti ngạc nhiên ngẩng lên thì thấy gương mặt Tống Thanh Ngạn.
“Cô chưa ăn gì lâu như vậy, sẽ bị hạ đường huyết, ăn vài miếng socola đi.”
Yến Thanh Ti cười bảo: “Cảm ơn.”
Tống Thanh Ngạn thấy Yến Thanh Ti bóc vỏ, bẻ một mẩu chocola bỏ vào miệng, lúc cô ăn, trông chẳng nhã nhặn như những nữ diễn viên khác.
Những người khác đều đang chúc mừng đóng máy thành công, mọi người đều chạy tới ôm đạo diễn, chỉ có hai người họ đứng đó yên tĩnh nói chuyện, dường như chẳng hề hợp với ai ở đây.
Trợ lí của cả hai đều chỉ ở bên cạnh quạt mát cũng không làm phiền họ.
Tống Thanh Ngạn cầm lấy cái cô trong tay trợ lí che lên đầu Yến Thanh Ti: “Cô có hứng thú tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên sau khi chuyển nghề của tôi không? Tôi giữ vai nữ chính lại cho cô rồi.”
Yến Thanh Ti ngạc nhiên: “Anh mà còn thiếu nữ chính à?”
“Nữ diễn viên thì tôi không thiếu, nhưng tôi thiếu một nữ chính giống như cô.”
Trước đây, Tống Thanh Ngạn từng nghe Tần Cảnh Chi nói diễn xuất của Yến Thanh Ti rất tốt, anh ta chỉ cảm thấy vì vai diễn kia trong Tiêu Phòng Điện là đo ni đóng cọc cho cô nên mới có thể diễn được một Chiêu quý phi bá đạo, xinh đẹp đến như vậy. Nhưng trải qua những ngày quay Lãnh Hương, Tống Thanh Ngạn mới cảm thấy Yến Thanh Ti quả thật là người có diễn xuất tốt. Hơn nữa, khi cô quay phim, không hề có bất cứ dấu vết gì gọi là “diễn” cả, vai diễn đều được cô thể hiện rất tự nhiên.
Tống Thanh Ngạn rất tán thưởng những nữ diễn viên như vậy.
Yến Thanh Ti cười nói: “Tôi rất nghiêm túc cảm ơn lời mời của anh, có điều... tôi còn phải xem kịch bản trước đã.”
“Tất nhiên rồi, về tôi sẽ gửi kịch bản điện tử trước cho cô.”
“Được...”
Chuông điện thoại vang lên, Quý Miên Miên thấy là số của boss gọi đến liền đưa cho Yến Thanh Ti: “Chị, điện thoại của đại Boss này.”
Khóe miệng Yến Thanh Ti nhếch lên, nếu Nhạc Thính Phong biết hôm nay cô đóng máy mà không gọi điện, chắc anh sẽ lột da cô ra mất.
“Có chuyện gì không?” Yến Thanh Ti mở miệng hỏi.
“Đóng máy rồi à?”
“Ừm...”
Cô còn tưởng Nhạc Thính Phong sẽ nói chúc mừng, ai dè...
“Nếu đã đóng máy rồi, em còn đứng nói chuyện riêng với đàn ông dưới nắng làm gì thế? Em không biết mình là người đã có bạn trai rồi à? Em không sợ lại bị bôi nhọ, bôi xấu là bạn trai không cần em nữa sao?”
Yến Thanh Ti vừa nghe thấy liền trợn tròn mắt, vãi, sao anh biết cô đang nói chuyện riêng với đàn ông dưới nắng chứ?
Cô lập tức nhìn ngó xung quanh, liền thấy một bóng dáng phía sau đoàn người, nụ cười trên mặt dần trở nên rạng rỡ, cô nói với Tống Thanh Ngạn: “Bạn trai tôi đến rồi, tôi đi trước nhé! Cảm ơn lời mời của anh, cũng rất cảm ơn sự thừa nhận của anh. Nếu kịch bản phù hợp, tôi nhất định sẽ suy nghĩ về vấn đề này.”
Yến Thanh Ti vẫy tay với Tống Thanh Ngạn, cô quay người chạy về phía đoàn người, Quý Miên Miên vội đuổi theo.
Tống Thanh Ngạn thấy Yến Thanh Ti như một con chim nhỏ, vui vẻ xuyên qua đoàn người, bay nhào vào lòng người đàn ông đó. Chỉ khi đứng trước mặt người ấy, cô mới có thể cười xán lạn, tươi đẹp như một đóa hoa vậy!
Nhạc Thính Phong xòe tay đỡ lấy người nhào tới, anh cầm một bó thanh cúc đưa tới trước mặt Yến Thanh Ti, bó hoa xòe ra càng khiến người ta cảm động.
Nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti giây phút ấy giống như ý nghĩa của loài hoa đó, chính là: Tôi đã gặp được hạnh phúc của tôi rồi!