Em băng qua dòng người, đi qua bốn mùa, vượt qua tăm tối, cuối cùng cũng đến được trước mặt anh, gặp được anh, em đã gặp được phần tốt đẹp còn sót lại của chính mình.
Nhạc Thính Phong sẽ mãi khắc ghi nụ cười ấy của Yến Thanh Ti, không chút u ám, không tính toán, chỉ đơn thuần là nụ cười vui vẻ vì anh.
Có hạnh phúc, có thích thú, có dựa dẫm, có vui vẻ!
Đó là nụ cười thuần túy nhất kể từ khi anh quen biết cô.
Trong lòng Nhạc Thính Phong chỉ có một âm thanh, một âm thanh duy nhất: Sau này anh phải khiến Yến Thanh Ti mỗi ngày đều có thể cười một cách xán lạn giống như thế này!
Quý Miên Miên lập tức lấy điện thoại ra chụp lại, hôm nay nữ thần có thể dùng tấm này để ngược cẩu rồi.
Yến Thanh Ti chẳng kiêng kị gì bổ nhào vào lòng Nhạc Thính Phòng, cô không tránh né, cũng chẳng phải giả bộ không quen biết anh.
Đây chính là bạn trai cô, cô không làm gì phạm pháp cả, bạn trai cũng chẳng xấu đến nỗi không gặp người khác được, không cần thiết lúc nào cũng phải lén lén lút lút, cô không muốn ủy khuất chính mình, cũng không muốn khiến Nhạc Thính Phong buồn. Chỉ là, để tránh lời ong tiếng ve không cần thết, hơn nữa không muốn liên lụy đến Nhạc Thính Phong, khi ở trước mặt báo chí, cô vẫn che mặt anh lại.
Nhạc Thính Phong một tay ôm lấy eo Yến Thanh Ti, ôm cô vào lòng, cánh tay nhấc cao cô lên.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, chưa đợi anh làm gì, cô liền hôn anh.
Ánh nắng chói chang mùa hè rọi thẳng xuống đầu, Yến Thanh Ti vẫn còn đang mặc một bộ sườn xám dầy bằng vải bông, máu giả vẫn đang chảy trước ngực, nhuộm đỏ cả ngực Nhạc Thính Phong, chiếc sơ mi trắng như tuyết lập tức có thêm một bông hoa màu đỏ.
Trên người Yến Thanh Ti có mùi khó ngửi, cũng không biết chuyên viên đạo cụ móc đâu ra chiếc áo đó, còn cố tình làm cho cũ cũ, bẩn bẩn, hơn nữa bị phơi trong thời tiết thế này, cộng thêm mồ hôi trên người lẫn vào nhau, thật sự rất hôi. Nhưng Nhạc Thính Phong chẳng hề để tâm, anh cúi đầu ôm chặt lấy cô, chỉ muốn hôn cô lâu thêm một chút.
Từ sau khi ở bên Yến Thanh Ti, yêu cầu chất lượng cuộc sống của Nhạc Thính Phong càng ngày càng thấp, tính cách kén cá chọn canh trước đây cũng không còn thấy nữa.
Chỉ còn một suy nghĩ thôi, đó là bà xã thì cái gì cũng tốt hết.
Chỉ cần những thứ có liên quan tới Yến Thanh Ti, mọi thứ anh đều có thể chiều theo, hết thảy đều không còn là vấn đề nữa.
Chỉ cần có cô ở bên là tốt rồi!
Một hồi lâu sau, Nhạc Thính Phong thả Yến Thanh Ti xuống.
Trời nóng bức như vậy, hai người chẳng ai muốn buông đối phương ra, Yến Thanh Ti vẫn luôn nghĩ thật ra cô cũng chẳng nhớ Nhạc Thính Phong lắm, thậm chí rất ít khi nghĩ tới anh. Nhưng khi vừa nhìn thấy anh ở xa xa phía sau đoàn người, Yến Thanh Ti lại cảm thấy nỗi thương nhớ trong lòng dường như trong phút chốc liền ập tới.
Cô thật sự rất nhớ người đàn ông này.
Giọng nói của anh, bóng dáng anh, hơi thở của anh đều khiến cô nhung nhớ. Buổi tối không có anh, lúc ngủ cô cũng cảm thấy không yên ổn.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti, tiện thể lau luôn mồ hôi trên mũi cô: “Nếu anh mà không tới, nói không chừng... sẽ bị đạp khỏi giường một tuần mất.”
Yến Thanh Ti dứt khoát lắc đầu: “Không đâu...”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Giờ tính khí em tốt vậy sao?”
Yến Thanh Ti giơ tay ra: “Phải hai tuần.”
Nhạc Thính Phong: “...”
Được rồi, may mà đến, nếu không... hai tuần nữa đều bị đạp xuống giường rồi.