Ởtrước mặt nữ thần, boss như chàng trai nhị thập tứ hiếu*, sao ở trước mặt người khác lại đáng sợ đến như vậy.
*Nhị thập tứ hiếu: 24 tấm gương hiếu thuận.
Nhạc Thính Phong cười: “Tôi biết gì đâu? Tôi hoàn toàn không biết gì cả? Đừng sợ, cô nói...”
“Nói gì?” Thanh âm của Yến Thanh Ti đột nhiên vang lên.
Tóc cô vẫn còn ướt, vừa đi ra thì vừa vặn nghe được hai người đang nói chuyện.
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Miên Miên bỗng cứng đờ, xong rồi... xong rồi, nếu như bị nữ thần biết cô... cô bán đứng nữ thần, liệu nữ thần có thất vọng tống cô đi không?
Quý Miên Miên chột dạ, sợ hãi run rẩy đứng đó.
Nhạc Thính Phong đứng lên, cười nói: “Không có gì. Anh chỉ nói chuyện với cô ấy một chút thôi, hỏi cô ấy xem có muốn thành nhân viên chính thức hay không? Công ty bây giờ đang dốc sức để mỗi nhân viên đều cảm nhận được sự quan tâm ấm áp như ở nhà của Nhạc thị.”
“Nhạc thị... Miên Miên cũng là nhân viên của Nhạc thị?”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Nếu không thì em cho là gì? Cô ấy chính là nhân viên của Nhạc thị, nhận lương của Nhạc thị đấy.”
Yến Thanh Ti bĩu môi: “Được rồi...”
Cô đưa tay vỗ bả vai Quý Miên Miên: “Đây là ông chủ đấy, nhớ kĩ sau này không nên đắc tội anh ta, nếu không chúng ta sẽ bị cắt lương đó.”
Quý Miên Miên gật đầu liên tục, nhưng không dám nói lời nào.
Nhạc Thính Phong ôm lấy bả vai của Yến Thanh Ti, chạm vào mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt: “Sao không lau khô tóc đi?”
Yến Thanh Ti nói: “Trời nóng như thế, để như này còn khô nhanh hơn.”
Cô ghét dùng máy sấy tóc, nhất là mùa hè, thổi ù hết cả tai lại nóng nữa, cái thời tiết này cô không chịu nổi.
“Hay là sấy một chút...”
“Sao anh lại nói nhiều như vậy, đi thôi, chết đói đến nơi rồi.”
“Mấy ngày anh không có ở đây, em có ăn cơm đầy đủ không đấy?” Nhạc Thính Phong bóp bóp mặt của Yến Thanh Ti, cảm giác lại mất đi ít thịt rồi.
Bóp bóp cánh tay, lại nhỏ đi một ít rồi.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy... đương nhiên là ăn không đầy đủ rồi.”
“Đã nói với em rồi, sao lại không nghe lời như vậy? Em bị đau dạ dày đúng không? Sao em lại không...”
Nhạc Thính Phong chuẩn bị nói một đống lời dạy dỗ những lại bị một câu nói của Yến Thanh Ti mà ngậm miệng luôn.
Bởi vì Yến Thanh Ti nói: “Vì em muốn khiến anh đau lòng nha!”
Nhạc Thính Phong...
Môi anh giật mấy cái, tại sao lại cảm thấy cái lí do này.... lại dễ nghe đến vậy? Có cảm giác sung sướng không cách nào giải thích được!
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, nâng môi cười, mái tóc vẫn còn đang ướt có chút lộn xộn, khuôn mặt mộc không có bất cứ một chút phấn son nào, môi đỏ da trắng, ánh mắt đen lấp lánh tựa như hàng tỉ tỉ ngôi sao đang sáng trên bầu trời, giống như trong đêm tối chỉ có khuôn mặt kia phát sáng rực rỡ nhất, bất cứ lúc nào chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô ấy.
Nhạc Thính Phong đưa tay ôm lấy Yến Thanh Ti, những trách cứ trên mặt cũng dần dần biến mất, “Xong rồi... Em đã ăn sạch sành sanh anh rồi!”
Chuyện tốt đẹp nhất trên cõi đời này chính là có thể gặp được em.
Điều tuyệt vời nhất trong lòng Nhạc Thính Phong chính là bất kể lúc nào, bất kể ở đâu cũng có thể thấy Yến Thanh Ti trong tầm mắt, có thể nắm tay cô đi khắp mọi miền, ngày ngày chung sống cùng nhau.
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong: “Chẳng lẽ anh muốn không bị em ăn?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Muốn muốn, vô cùng muốn.”
Làm sao mà không muốn được, anh vô cùng muốn ấy chứ, có thể gặp được Yến Thanh Ti đã là một điều không dễ dàng gì rồi.
Tâm tình Nhạc Thính Phong sung sướng đến độ muốn bay lên.