Ha…” Yến Thanh Ti không nhịn nổi bật cười thành tiếng. “Anh thật quá âm hiểm, thuốc cho gia súc, người uống vào không làm sao chứ?”
Thuốc trợ hứng trong khách sạn tình yêu đều là những lọi thuộc phạm vi an toàn mà con người có thể thừa nhận được, nhưng loại cho gia súc căn bản là khác với loại của người, lượng thuốc cũng như dược hiệu của thuốc đều lớn hơn rất nhiều.
Loại thuốc này không cần thận uống vào là xong luôn!
Nhạc Thính Phong nhìn vào màn hình máy tính: “Dù sao có hỏng được hay không đều là lần vận động trên giường cuối cùng của hắn ta rồi, thế nào cũng phải khiến hắn ta thoả thích một trận chứ, coi như có chút kỉ niệm về sau cho đỡ tiếc.”
Yến Thanh Ti liếc từ trên xuống dưới đánh giá Nhạc Thính Phong, cười nói: “Anh đúng là…”
Đây quả đúng là lần đầu tiên cô thấy Nhạc Thính Phong đen tối như thế này.
Nhạc Thính Phong dang hai tay, vẻ mặt trông như kiểu rất oan uổng, nói: “Anh chỉ học từ em thôi mà, từ cái lần mà em đối phó với cái cô… cái đứa con gái tên là gì đấy, dù sao anh cũng chỉ đúc rút ra những tinh tuý từ lần đó mà thôi.”
Yến Thanh Ti véo cằm của Nhạc Thính Phong: “Nhưng em đâu có dạy anh đổi thuốc cho người thành thuốc dành cho gia súc đâu?”
“Đây là do cô giáo dạy rất tốt, học sinh đều học một biết mười, cực kì sáng tạo.”
Yến Thanh Ti cong môi: “Sao anh không bảo do bản thân hư hỏng đi?”
“Đương nhiên là phải hư rồi, không hư thì làm sao có thể ở bên cạnh em? Em giết người, anh chôn xác, chúng ta phu xướng phụ tuỳ.”
Bản thân Nhạc Thính Phong không phải là thánh phụ*, đối với những người đã đắc tội với anh, từ trước đến nay anh đều không dễ dàng bỏ qua, kể cả khi tuổi trẻ bồng bột hay bây giờ.
*Thánh phụ ~ thánh nữ ~
Anh không có cách nào để thay đổi tính cách của Yến Thanh Ti cả, cũng không muốn thay đổi cô, bản thân thế giới này đâu đâu cũng đầy đen tối, không có đạo lý nào có thể bao dung hết tất cả.
Huống hồ, Nhạc Thính Phong cảm thấy Yến Thanh Ti của hiện tại rất tốt, anh rất thích. Một người con gái như thế còn tốt hơn gấp vạn lần những đứa thánh mẫu bánh bèo, chỉ có cô mới hợp khẩu vị của anh.
Điện thoại của Nhạc Thính Phong đột nhiên vang lên, Yến Thanh Ti liếc nhìn, Giang Lai gọi đến.
Giang Lai nói: “Sếp, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, con mồi sẽ vào ngay lập tức ạ!”
“Xong xuôi hết rồi ạ, sếp chỉ cần đợi xem trò vui là được rồi.”
Đặt điện thoại xuống, Nhạc Thính Phong nói với Yến Thanh Ti: “Được rồi, đợi xem trò vui thôi, cái mà anh chuẩn bị không chỉ có thế thôi đâu.”
Quả nhiên không bao lâu, phòng bên cạnh có ba người cùng tiến vào, một nam hai nữ, nam chính là Diệp Vỹ Quang, hai người phụ nữ còn lại ăn mặc hở hang, trang điểm rất đậm, dáng người cũng rất được.
Diệp Vỹ Quang vừa mới vào cửa đã ôm chầm lấy một cô hôn hít tới tấp, giống hệt như quỷ đói, như thể mấy trăm năm rồi không gặp được phụ nữ.
“Bảo bối, nhanh đến đây để anh hôn một cái nào…”
Cô nàng cười tươi quyến rũ, cũng thuận thế cởi luôn quần áo, nói: “Diệp thiếu gia, đừng có vội vàng thế, đêm nay em sẽ hầu hạ ngài thật tốt, đảm bảo… cho anh sướng đến phát điên…”
Cô gái còn lại chen vào giữa hai người: “Diệp thiếu gia, anh cũng đừng quên em nha, anh chẳng bảo muốn chơi 3P còn gì, không thể chỉ chú ý đến con hồ ly tinh này mà quên mất em nha.”
Diệp Vỹ Quang vỗ cái bốp lên mông cô ta: “Cả hai bảo bối, anh sẽ không bỏ qua một ai hết, tối nay phải cho các em chứng kiến sự lợi hại của ông đây.”
Cô gái nọ nghiêng người ngã lên người của Diệp Vỹ Quang, bàn tay trực tiếp sờ soạng lên ngực hắn: “Vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhanh lên đi, người ta không đợi được nữa rồi.”
Diệp Vỹ Quang ha hả cười lớn, mỗi tay ôm một cô, “Tốt… hôm nay, ông đây phải dãy dỗ cái đám đ* thoã các người một trận mới được…”