Ba, ba... ba đừng làm con sợ!” Hạ Lan Tú Sắc hoảng sợ, một bữa tiệc đang vui vẻ sao đột nhiên lại biến thành như thế này?
Yến Thanh Ti khinh bỉ cười nhạt: “Một người mới có 17 tuổi vì đổi bài thi cũng dám lên giường với chủ nhiệm lớp thì ông có nghĩ xem, liệu trước khi kết hôn với ông, bà ta chỉ có duy nhất một người đàn ông thôi sao? Loại đàn bà ích kỉ như thế này sẽ không có giới hạn cuối cùng.”
Hạ Lan phu nhân hét chói tai: “Tôi không làm, tôi không làm. Yến Thanh Ti, mày lấy cái gì mà nói tao? Lúc ở ngước ngoài mày dụ dỗ con trai tao, về nước lại đi dụ dỗ anh rể, dụ dỗ người đàn ông của cô mày, mày mới là con hồ ly lẳng lơ. Con đĩ như mày mà cũng có thể sống tốt như vậy thì tao làm những thứ kia có là gì? Huống chi, tao còn không hề làm!... Minh Đức, đó đều là giả, mấy chứng cứ kia đều là giả hết... Tô Ngưng Mi kia, nhất định là bà cố ý bêu xấu tôi để dời đi tầm mắt của mọi người. Chính bà không muốn Nhạc Bằng Trình trở về, bà sợ đứa con của con yêu tinh kia trở về đòi phân gia sản của Nhạc gia. Bà hãm hại tôi như vậy thì bà sẽ yên lòng sao? Tôi chưa thấy người nào ác độc như bà, Minh Đức, mấy thứ là giả, bà ta đang vu khống em...”
Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận, đầu óc Hạ Lan phu nhân này đúng là tốt thật, đến tận bây giờ vẫn thà chết chứ không chịu thừa nhận, người đàn bà ngay cả Diệp Linh Chi cũng phải cúi đầu chào thua.
Sắc mặt Nhạc phu nhân trầm xuống: “Tôi ác độc? Tôi không muốn Nhạc Bằng Trình trở lại? Bà không nói thì tôi cũng quên mất cái thứ hàng giả đó rồi, Thính Phong mang hàng giả tới đây!”
Nhạc Thính Phong sửng sốt một giây mới hiểu được Nhạc phu nhân nói hàng giả là đang chỉ ai!
Anh phất tay một cái, Khúc Kính đẩy Nhạc Bằng Trình đang muốn chạy trốn tới.
Nhạc Bằng Trình thấy bộ dạng thê thảm của Hạ Lan phu nhân kia thì trong lòng run lẩy bẩy, liên tục nói: “Ngưng Mi, Ngưng Mi... cái này không liên quan gì đến anh, thật sự không có liên quan gì hết. Là bà ta tới tìm anh, là bà ta nói... có biện pháp để anh trở lại Nhạc gia... Đều là chủ ý của người đàn bà kia, bà ta nói có thể để anh quang minh chính đại trở về Nhạc gia, thậm chí để anh tham dự vào chuyện của công ty. Đều là âm mưu của người đàn bà này, không hề có quan hệ gì với anh.”
Nhạc Bằng Trình chưa cần bị người ta hỏi đã trực tiếp khai ra toàn bộ.
Đáng tiếc, Nhạc phu nhân coi như không thấy ông ta.
Nhạc phu nhân khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Hạ Lan phu nhân: “Trương Thanh Nhã, tôi không biết bà tìm đâu được một thằng đàn ông có mấy phần tương tự với Nhạc Bằng Trình, có phải bà cảm thấy tôi với ông ta nhiều năm không gặp nên cũng không nhận ra được ông ta hay sao? Muốn đem một người giả mạo nhét vào nhà họ Nhạc,Trương Thanh Nhã, tôi đang muốn biết bà định âm mưu cái gì đây?”
Lời nói của Nhạc phu nhân chấn động tới nỗi tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả Yến Thanh Ti cũng sợ ngây người.
Hình như cô biết Nhạc phu nhân muốn làm cái gì, khẽ nuốt nước miếng, chỉ có thể âm thầm tặng cho Nhạc phu nhân 10086* cái like, quá hoành tráng, bác gái làm tốt lắm, quá thông minh.
*10086: là số tổng đài dịch vụ của TQ, tiếng lóng là tỏ ý cực kì ủng hộ.
Nhạc Bằng Trình ngẩn người, ông ta là... giả? Ông ta là giả mạo? Mẹ nó, đây là đang nói ông ta là giả mạo sao?
Lời của Nhạc phu nhân càng khiến Hạ Lan phu nhân thêm khiếp sợ. Bà ta cho rằng Nhạc phu nhân bất chấp nên mới làm ầm ĩ như vậy, không nghĩ tới là bà chỉ đang chuẩn bị cho màn kế tiếp.
Hạ Lan phu nhân bỗng nhiên hiểu ra tại sao Nhạc phu nhân bỗng nhiên nổi đóa vạch trần bà ta, chính là vì để di dời tới vấn đề Nhạc Bằng Trình là giả mạo.