“Ai ya, nói ra thì tôi là một tai tinh thật đấy, phải tránh xa tôi ra mới đúng.”
Tim Diệp Kiến Công đập thịch một cái, Yến Thanh Ti chỉ nói bừa hay chuyện lúc trước của Vỹ Quang quả thật có liên quan tới cô ta? Còn nữa, chẳng lẽ cô ta muốn xuống tay với tất cả người nhà họ Diệp sao?
Diệp Húc Quang tiến lên một bước: “Cô Yến, trước mộ người chết mà nói như vậy thì thật không biết tôn trọng người khác đấy?”
Yến Thanh Ti cười như không cười, cô nhìn Diệp Húc Quang một lượt. Nhìn tới nỗi anh ta sởn hết cả tóc gáy, rã rời. Đôi mắt hồ ly kia của Yến Thanh Ti, nếu cô muốn, cô có thể câu mất hồn bất cứ người đàn ông nào.
Yến Thanh Ti cười chế giễu: “Tôn trọng? Khi bà ta còn sống tôi còn chẳng tôn trọng bà ta, chết rồi còn muốn tôi tôn trọng thế nào? Nếu muốn bắt chuyện với tôi thì việc gì phải lấy cái cớ kì quặc như vậy?”
Diệp Húc Quang bị nụ cười của Yến Thanh Ti như câu mất hồn, hắn nhìn cô cũng thấy tim đập loạn nhịp.
Diệp Kiến Công hung hăng nói: “Húc Quang, lui xuống.”
Ông ta thầm nghĩ trong lòng, đúng là người trẻ tuổi, mới tiếp xúc hai ba lần đã có thể bị một con tiện nhân mê hoặc.
Yến Thanh Ti cười nhẹ một tiếng, cô nói với Diệp Kiến Công: “Tang lễ này kết thúc rồi, tôi cũng phải đi đây. Cuối cùng, xin chúc Diệp tiên sinh khỏe mạnh, ngàn vạn lần đừng chết quá sớm, nếu không... sẽ bỏ lỡ rất nhiều kịch hay đấy.”
Diệp Kiến Công bị Yến Thanh Ti nói cho nghẹn họng, ông ta trợn trừng mắt.
“Không khiến cô Yến phải bận tâm, thân thể tôi rất tốt.”
Trước khi đi, Yến Thanh Ti lại nói với Diệp Kiến Công một câu: “Vị nhị công tử của Diệp lão tiên sinh đây trông có vẻ... thuận mắt hơn đại công tử đấy...”
Thuận mắt đến nỗi… cô càng muốn hủy hoại thử xem!
Yến Thanh Ti ngẩng đầu, cô đi lướt qua Diệp Húc Quang, băng qua đoàn người rời khỏi đó.
Giây phút cô bước qua, Diệp Húc Quang ngửi thấy một mùi hương như ngấm cả vào người, mùi hương ấy giống như chính con người cô, có thể khiến người ta mãi mãi khắc ghi, muốn quên cũng không thể quên được.
Diệp Kiến Công tức giận quát: “Con ranh này là một con rắn độc, tránh xa nó ra.”
Diệp Húc Quang vội cúi đầu, nói: “Vâng, thưa ba.”
Đứa bé đưa cho Yến Thanh Ti bó cúc trắng bỗng nói: “Nhưng... ông nội ơi, chị ấy rất xinh mà... xinh hơn tất cả các bạn nữ mà con từng gặp luôn!”
Mẹ thằng bé đập một cái lên vai nó: “Nói linh tinh, phụ nữ càng đẹp thì càng xấu xa, con còn nhỏ không hiểu chuyện thì đừng nói lung tung. Đó là một người phụ nữ xấu xa đấy.”
Thằng bé chẹp chẹp miệng hứ một tiếng, quay đi không nói nữa!
Diệp Kiến Công thấy bóng lưng Yến Thanh Ti: “Về hết đi, sau này tất cả nhớ kĩ cho tôi, ai thấy người phụ nữ này cũng đều phải đề cao cảnh giác, đừng có động tâm những thứ không nên có, cẩn thận nếu không cô ta cắn một cái là chết luôn đấy.”
Người nhà họ Diệp nườm nượp gật đầu.
...
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong đứng cách đó không xa, anh không ngồi trên xe đợi mà đứng ở vị trí có thể dễ dàng trông thấy cô,
Cô nhìn vào mắt anh, anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt đen nháy bao dung hết thảy mọi điều.
Trên đời này, ngoài Nhạc Thính Phong ra, chắc không còn bất cứ người đàn ông nào có thể chấp nhận tất cả sự xấu xa của cô, coi mọi khuyết điểm của cô thành ưu điểm giống như anh.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng cô là một phụ nữ xấu xa tội ác tày trời, chỉ có anh vẫn coi cô như một cô gái nhỏ bé vẫn cần được bảo vệ.
Nhạc Thính Phong mở cửa xe để cô lên, khi anh đang vòng qua ghế lái, phía sau liền truyền tới giọng của Diệp Kiến Công: “Cháu Nhạc, vì một người đàn bà, cẩn thận cơ nghiệp bao năm của Nhạc gia sẽ bị cô ta hủy hoại trong một ngày đấy.”
Nhạc Thính Phongngoảnh lại, anh cười nói: “Ai có thể hủy được Nhạc gia thì tôi không biết, nhưng tôi biết tôi có thể hủy hoại cả Diệp gia của các người. Kẻ thù của cô ấy chính là kẻ thù của tôi, vì cô ấy, tôi có thể đối địch với bất cứ ai.”