Tô Tiểu Lục vỗ ngực một cái: “Khẳng định là đủ, đây chính là nhà em, bảo đảm thua bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Khóe miệng Yến Thanh Ti giật một cái, lời này nghe thì đầy khí phách đấy, nhưng mà... thua bao nhiêu có bấy nhiêu, sao nghe cứ thấy lạ lạ chứ?
“Hôm nay không thể đánh quá lâu với cậu được, ngày mai tôi còn có cảnh quay.”
“Không sao, có thể đánh bao lâu thì đánh, lần này chị dâu chỉ đóng vai khách mời thôi đúng không? Cảnh quay cũng không quá nhiều chứ?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, phim này không quay nhiều lắm.”
Mợ ba vừa nghe thấy đánh bài đã sáp lại gần, nói: “Tiểu Lục suốt ngày nói con đánh bài lợi hại lắm, hôm nay phải thử một chút mới được.”
Tô Tiểu Lục vừa nghe liền nói: “Mẹ, ngay cả con mà mẹ cũng đánh không lại, còn đánh với chị dâu làm gì? Chỉ mình con thua là đủ rồi.”
Mợ ba cầm đũa gõ lên đầu Tô Tiểu Lục một cái: “Ăn nói bậy bạ gì đấy, trước kia là mẹ tha cho con đó có biết hay không hả? Ngày mai gọi Tiểu Tứ về cho hai đứa đi coi mắt.”
Nhạc Thính Phong bóc cho Yến Thanh Ti một con cua, “Lúc này cua đang mập, em ăn một con là được, cái này quá lạnh.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được.”
Cách chung sống của Tô gia so với cô nghĩ thì khác rất nhiều, rất có không khí gia đình, không có quy củ gì quá mức, cảm giác cũng thật ấm áp, không trách được tại sao Nhạc phu nhân lại có tính cách đơn thuần đến vậy.
Tô Tiểu Lục đợi không kịp bèn gọi người mang bàn mạt chược lên, “Chị dâu, tới tới tới... mời ngồi.”
Sau khi Yến Thanh Ti ngồi xuống, Tô Tiểu Lục với mợ ba vội vàng giành chỗ ngồi, Tô Tiểu Lục nói: “Anh hai, mau tới, trong chúng ta anh đánh bài giỏi nhất, tới chơi cùng đi.”
Tô Trăn vốn không muốn chơi lại bị kéo ngồi xuống.
Một đám người vây quanh xem bọn họ đánh bài, ngay cả ba người cậu của Nhạc Thính Phong cũng không ngoại lệ, đứng xung quanh xem một hồi.
Tô lão tam đứng sau vợ, sau khi thua ván đầu tiên ông không nhịn được nói: “Ấy, sao lại đánh Tam Điều... khác nào trực tiếp cúng tiền cho người ta?”
Mợ ba trừng ông một cái: “Ông giỏi thì lên mà đánh... Cho ông đánh lại chẳng thua bằng sạch.”
Nhạc phu nhân ngồi sau Yến Thanh Ti cắn hạt dưa, “Ha ha, hôm nay bác đã chuẩn bị xong túi đựng tiền rồi. Thanh Ti, bọn họ đều là người có tiền, không cần hạ thủ lưu tình...”
Yến Thanh Ti cười nói: “Vậy đánh hết sức ạ?”
“Đánh hết sức, dù sao bọn họ có tiền.”
Tô lão gia nhìn mấy người chơi vui vẻ, cười nói: “Để cho bọn nhỏ chơi thỏa thích đi.”
Lại nói với Tô lão đại đang ngồi bên cạnh: “Lão đại... con tới đây, ba có chuyện cần nói.”
Đến thư phòng, Tô lão đại hỏi: “Ba, có chuyện gì ạ?”
Tô lão gia đem tấm ảnh lấy ra: “Đây là hình chụp chung của mẹ con với dì Bội Uyển lúc còn trẻ, con nhìn xem có gì không đúng?”
Tô lão đại xem ảnh, lúc này lại nhớ tới khuôn mặt của Yến Thanh Ti, rất kinh ngạc: “Cái này... cái này... sao lại giống nhau như vậy?”
Tô lão gia gật đầu: “Đúng vậy, quá giống, không chỉ Yến Thanh Ti giống với Bội Uyển mà em gái con còn nói Yến Thanh Ti rất giống mẹ con bé. Ba với mẹ con cũng vì chuyện này mà suy nghĩ mấy ngày nay.”
Sắc mặt Tô lão đại trở nên nghiêm trọng, ông hỏi: “Đây là trùng hợp sao? Thân thế của Yến Thanh Ti con có điều tra qua, tuy rằng... không quá trong sạch, làm người cũng chẳng ngay thẳng gì nhưng gia thế vẫn rất rõ ràng, cha và mẹ cô ta đều là người ở nông thôn của Lạc Thành, năm xưa là cha cô ta cưới mẹ cô ta ở quê.”