Vừa dứt lời, Yến Thanh Ti vốn đang nằm yên không nhúc nhích đột nhiên bật dậy, giống y như là xác chết vùng dậy vậy, hoảng sợ ôm lấy cổ mình, thở gấp vài cái, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng.
“Thanh Ti, cháu sao vậy?”
Yến Thanh Ti điều chỉnh lại hơi thở, đưa tay lau mồ hôi đầy trên trán, lẩm bẩm nói: “Còn sống... cảm giác còn sống thật là tốt!”
Vừa rồi Yến Thanh Ti nằm mơ, trong giấc mơ cô lại trở về trong lòng hồ, vừa lạnh vừa đen, cái bóng đen kia bám sát cô như hình với bóng, cô có chạy thế nào cũng không thể thoát được, cuối cùng bị siết cổ. Cô vốn tưởng bản thân có thể chịu được áp lực đối với những việc kinh khủng hơn thì sẽ không có cảm giác quá lớn gì với chuyện chết đuối lần này,
nhưng không ngờ, nhắm mắt ngủ một hồi thì cảnh tượng kia giống như một cơn ác mộng cứ quấn lấy cô.
Những lời vô ý của Yến Thanh Ti khiến Hạ An Lan cảm thấy đau xót. Con người khi sống theo đuổi rất nhiều thứ, người càng tham lam thì càng không có giới hạn, tiền tài danh lợi... cái gì cũng muốn có. Chỉ có những người đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng thống khổ khi đối mặt với tử vong mới hiểu được: còn sống chính là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
Người có thể nói ra được những lời này nhất định đã từng dạo qua quỷ môn quan một lần.
Hạ An Lan đưa tay vỗ vỗ lưng Yến Thanh Ti: “Đừng sợ, bây giờ... không sao rồi, sẽ không còn ai có thể tổn thương cháu được nữa.”
Yến Thanh Ti không ngẩng đầu lên, vừa sờ cổ vừa căm hận nói: “Con mẹ nó, nếu tôi mà biết kẻ muốn giết tôi là ai thì tôi nhất định...”
Yến Thanh Ti nói được một nửa mới ý thức được nơi mình đang ở hình như không phải địa bàn của mình, người trước mặt cô lúc này... lại không phải là người bình thường, thế nên cô đành đem nửa câu nói ác độc phía sau nuốt xuống.
“Tôi... khụ... còn chưa tỉnh ngủ nên nói mê sảng.”
Hạ An Lan bị một câu này của cô làm cho bật cười: “Có thể dậy ăn tối được chưa?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Có thể... tất nhiên có thể...”
Ngủ cả một buổi chiều, cơ thể của Yến Thanh Ti đã tốt lên nhiều. Ngồi đối diện với Hạ An Lan, cô có cảm giác mất tự nhiên.
Yến Thanh Ti cầm đũa lênm nói: “Trước kiam lúc ăn cơm thi thoảng vẫn hay xem ti vi, đều là... tin tức về ngài trên bản tin thời sự. Bây giờ trước mặt tôi đổi thành... người thật, có chút... không quen.”
Hạ An Lan cười nói: “Không sao, sau này còn thời gian dài mà, cứ từ từ là quen thôi.”
Yến Thanh Ti sửng sốt, lời này... là có ý gì?
Sau này? Thời gian dài?
Ý đây là, cô... cô... sau này thường xuyên được ăn cơm với... Tổng thống đại nhân sao? Đừng hù dọa cô thế chứ?
Yến Thanh Ti bỗng dưng cảm giác đôi đũa trên tay nặng cực kì, có chút không nhấc lên được, cô liếm liếm khóe miệng: “Tôi có thể...”
Hạ An Lan tự mình múc một bát canh cá đặt trước mặt Yến Thanh Ti: “Ăn cơm trước, ăn cơm xong, muốn biết cái gì ta cũng đều nói cho cháu hết.”
Yến Thanh Ti ngây ngô gật gật đầu, nhìn bát canh cá trước mắt, cô không dám uống. Cái này... nếu ở thời đại trước thì đây chính là món ăn trong cung đình.
Hạ An Lan thấy Yến Thanh Ti không động đũa, cho rằng cô không thích những món ăn ngày hôm nay, “Bây giờ cháu nên ăn thanh đạm một chút, nếu không hợp khẩu vị thì cố chịu mấy ngày.”
Yến Thanh Ti vội lắc đầu: “Không sao, từ trước tới nay tôi cũng không kén ăn, có thể ăn no đã tốt lắm rồi.”
Cô vội vàng cầm đũa lên, không nhìn người đối diện nữa mà vùi đầu vào ăn.
Ánh mắt Hạ An Lan dần tối lại, ông không hề động đũa, chỉ nhìn Yến Thanh Ti ăn cơm.
Ông biết những gì cô đã từng trải qua nhưng lại không có cách nào có thể tưởng tượng ra cô vượt qua nó như thế nào? Nếu như... đây thật sự là con gái của em gái ông, vậy những năm qua... rốt cuộc ông đã làm cái gì mà để cô bơ vơ không nơi nương tựa nhiều năm như vậy?