Hạ An Lan sửng sốt, giờ ông mới hiểu điều mà Yến Thanh Ti lo lắng không phải là có quan hết máu mủ gì với nhà họ Hạ hay không, mà là... thân thế của mẹ cô. Điều mà cô gái này mong muốn, chính là một lời giải thích chính đáng cho người mẹ đã mất của mình. Hạ An Lan nhớ tới tấm ảnh trên bia mộ, gương mặt trẻ trung như thế, vậy mà đã sớm... qua đời mất rồi. Dù mẹ của Yến Thanh Ti có phải là em gái ông hay không, ông cũng sẽ giúp cô tra rõ chuyện này.
“Bao năm nay, một cô gái như cháu có thể chống đỡ được tới giờ, chắc vất vả lắm đúng không?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Dù cho trước đây có khó khăn thế nào, nhưng sau này tôi nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Phải, sau này cháu sẽ sống tốt hơn.” Giờ ông đã ngồi được lên đến địa vị này, nếu ngay cả việc bảo vệ một người mà mình muốn ông cũng không làm được, vậy ông cũng khỏi cần cái chức vụ này nữa.
Yến Thanh Ti cười cười: “Vậy... Thế chắc ngài cũng biết tôi với cháu ngoại của Tô lão gia là người yêu chứ? Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi nghĩ... sau này tôi sẽ rất hạnh phúc. Tôi có thể... gọi điện thoại cho anh ấy không?”
Hạ An Lan im lặng vài giây: “Được!”
Ông biết cháu ngoại của Tô lão thái gia là Nhạc Thính Phong.
Chỉ là, trong tiềm thức Yến Thanh Ti lại tin rằng bạn trai cô có thể mang đến hạnh phúc cho cô, chứ không hề nghĩ đến một người “bác” như ông, ông bỗng cảm thấy hơi chạnh lòng.
“Có điều... Giờ cũng đã muộn rồi, mai ta sẽ bảo người mang điện thoại đến cho cháu sau nhé?”
Yến Thanh Ti thấy hơi thất vọng, nhưng nếu mai có điện thoại thì cũng tốt, như vậy cô có thể liên lạc với Nhạc Thính Phong rồi.
Cô nói: “Cảm ơn ngài.”
“Đi nghỉ đi, cần gì thì cứ nói thẳng với ta. Còn nếu không thấy ta thì con cứ nói với Tiểu Lâm là được.”
“Vâng, được ạ!”
Hạ An Lan nhìn Yến Thanh Ti rời đi, khi bóng cô khuất dạng, vẻ mặt dịu dàng của ông không còn nữa: “Tra xem bản tính của tên Nhạc Thính Phong kia thế nào, có sở thích xấu gì không?”
Thư kí nói: “Con trai của con gái Tô lão gia, chắc...”
Còn chưa nói hết, anh đã cảm thấy ánh mắt Hạ An Lan lạnh xuống, liền nói: “Vâng.”
“Thời gian không còn sớm nữa, ngài mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ An Lan nhẹ gật đầu: “Cậu về phòng trước đi.”
Viên thư kí đang định nói gì đó, điện thoại lại bỗng vang lên. Anh luôn mang theo người hai chiếc điện thoại, một cái là của anh, một cái là của Hạ An Lan. Anh lấy điện thoại ra thì thấy là điện thoại của Hạ An Lan, vội nói: “Điện thoại của Lão tiên sinh ạ!”
Hạ An Lan ngẩng đầu, đưa tay ra nhận lấy: “Alo, ba à, sao muộn thế này rồi ba còn chưa nghỉ, mẹ con thế nào rồi?”
Hạ lão gia hơi kích động: “An Lan, ba có chuyện này muốn nói với con.”
“Vừa hay, con cũng có chuyện muốn nói với ba... Ba nói trước đi.”
“Hôm nay Như Sương gọi điện cho ba, cho ba xem tấm ảnh của một cô gái, cô gái đó trông rất giống với mẹ con hồi còn trẻ. Ba nghĩ, có lẽ... nếu mẹ con thấy cô gái ấy, ít nhiều về mặt tâm linh cũng sẽ được an ủi, bệnh tình có thể tốt hơn một chút. Kể cả không tốt lên, ít nhất... cũng có thể... khiến bà ấy không cảm thấy đau khổ vào giây phút cuối cùng của mình nữa.”
Hạ An Lan sững sờ, “Ba, Như Sương nói với ba rồi sao?”
“Phải, vốn dĩ con bé bảo Trung thu sẽ đưa Du Hí tới, nhưng vô tình nó lại thấy một cô gái tên Yến Thanh Ti trên tivi, cảm thấy cô gái này rất giống mẹ con, nên gọi thẳng cho ba. Ba bảo nó liên hệ với cô gái ấy trước, bảo nó đưa người tới đây rồi.”
Hạ An Lan không nói gì, ông im lặng một hồi mới nói: “Con bé đang ở chỗ con rồi. Hiện tại sức khỏe không được tốt lắm, con đang định đợi con bé khỏe hơn một chút sẽ đưa tới Dung Thành. Chuyện con định nói với ba cũng chính là việc của con bé, thật không ngờ... Như Sương đã nói với ba trước rồi.”