Yến Thanh Ti gật đầu lia lịa: “Vâng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý... vậy... có thể nói được chưa?”
Hạ An Lan cười, đứa trẻ này thật cố chấp.
“Kết quả có rồi, để bác sĩ nói cho chúng ta biết, chúng ta cùng nghe đi.”
Cả người Yến Thanh Ti không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, hai tay siết chặt, cô ngưng thở theo tiềm thức.
Kết quả... kết quả rốt cuộc là gì đây? Rốt cuộc kết quả sẽ thế nào?
Cả đời này chắc cô chưa từng lo lắng như vậy, tim đập thình thịch, thình thịch... Như thể lúc nào cũng có thể nhảy ra được khỏi lồng ngực cô vậy.
Hạ An Lan vỗ về nói: “Đừng căng thẳng.”
Ông nói với bác sĩ: “Nói đi.”
Bác sĩ gật đầu, lấy ra một tờ giấy xét nghiệm, hắng giọng nói: “Theo kết quả so sánh ADN của ngài và cô Thanh Ti đây, độ tương thích lên tới hơn 94 độ, có thể xác nhận hai người có chung huyết thống, bình thường trong phạm vi 90 độ đều đã nằm trong phạm vi người thân rồi. Nếu không có quan hệ gì với nhau, độ thương thích DNA không thể cao như vậy được.”
Yến Thanh Ti không biết nên dùng vẻ mặt gì để diễn đạt tâm trạng mình lúc này nữa, đây cứ như là một giấc mơ tuyệt đẹp, đẹp vô cùng vậy, giấc mơ này đã hoàn thành được tất cả mọi nguyện vọng của cô.
Nếu thật sự chỉ là mơ, Yến Thanh Ti hi vọng... cô không cần phải tỉnh khỏi giấc mơ này nữa.
Viên thư kí há hốc mồm, anh rất muốn vỗ tay, nhưng vừa giơ tay lên lại thấy có gì đó không đúng, anh lại hạ tay xuống, kích động nói: “Ngài Tổng thống, cô Thanh Ti, chúc mừng hai người.”
Yến Thanh Ti gật đầu, phải... đúng là nên chúc mừng thật, cô vốn tưởng rằng nếu muốn tìm được người thân của mẹ thì sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ nguyện vọng này lại có thể nhanh chóng thực hiện được đến vậy, đã thế còn rất thuận lợi nữa.
Một giọng nói vang lên trong lòng Yến Thanh Ti, mẹ, cuối cùng con cũng tìm được gia đình của mẹ rồi, con rất muốn chạy ngay về để nói với mẹ, mẹ không phải bồ công anh, con đã tìm được gốc rễ của mẹ rồi.
Yến Thanh Ti mở miệng, cô muốn nói gì đó nhưng vào thời điểm này lại không biết nói gì cho tốt cả.
Mãi cho đến khi Hạ An Lan ôm Yến Thanh Ti vào lòng, khi ông ôm cô mạnh đến nỗi khiến cô phát đau, cô mới hoàn toàn có phản ứng lại.
Đây không phải là mơ, đây là sự thật!
Tuy Hạ An Lan nghĩ thông suốt từ trước rồi, ông nghĩ rằng dù cho kết quả có thể nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ coi Yến Thanh Ti là người nhà của mình. Nhưng vào giây phút bác sĩ tuyên bố kết quả, nghe thấy người đó nói cô gái trước mắt ông thật sự là cháu gái ông, là con gái của em gái ông, là người thân của ông, cảm giác ấy thật sự giống như một đóa hoa tươi mọc ra từ sâu trong hàn băng ba tấc, nở rộ, hòa tan vào toàn bộ băng tuyết vậy.
Trong phút chốc ông thấy mình như sống lại, thế gian này chưa từng tuyệt đẹp như thế bao giờ.
Yến Thanh Ti nghe thấy Hạ An Lan nói bên tai: “Thanh Ti, ta là bác của con.”
Yến Thanh Ti run lên, cô líu ríu: “Bác... Bác...”
Khi cô ở nhà họ Tô, cô đã gọi ba người cậu và bác của Nhạc Thính Phong như vậy, cô không hề lạ lẫm với từ ngữ này, còn cảm thấy thân thuộc vô cùng, nhưng giờ gọi thành tiếng cô mới phát hiện, cảm giác ấy hoàn toàn khác với khi còn ở Tô gia.
“Thanh Ti, ta là bác con...” Hạ An Lan nói lại, chính ông cũng cảm thấy tim mình đang run lên, âm thanh run rẩy.
Yến Thanh Ti mở miệng, muốn gọi một tiếng nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra thành tiếng.
Người thân bên cạnh cô cứ chết dần từng người, ngay cả người cha và mẹ kế mà cô căm hận nhất cũng đã chết, cô còn tưởng mình không còn bất cứ người thân nào nữa, nhưng... không ngờ, cô vẫn có thể thật sự tìm được người thân của mẹ mình.