Hạ An Lan tựa người về phía sau, ông thả lỏng người, nói: “Phải, từ lúc mở mắt tới lúc nhắm mắt, ngày nào cũng sẽ trải qua những việc như vậy.”
“Bác có thấy khô khan, nhàm chán không?”
“Quen rồi, cũng không có gì. Sắp tới Dung Thành rồi, con có căng thẳng không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Có...”
Chắc tại cô không tự tin, người mà cô không quan tâm thì có sao cũng được, nhưng càng là người thân thì sẽ càng để ý, như vậy sẽ càng thấy căng thẳng.
Hạ An Lan xoa đầu cô: “Ông bà ngoại con đều là những nhưng rất hòa ai dễ gần. Có lẽ... bà ngoại nhìn thấy con rồi, vui lên một cái là khỏi bệnh luôn ấy chứ.”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: “Giống bác sao?”
Hạ An Lan cười: “Còn tốt hơn bác.”
Thường ngày ông luôn tỏ ra ôn hòa, lịch sự với người khác, nhưng lại rất xa cách, không thể tính là hòa ái được. Những người quen ông đều biết, mọi người mới đều thấy ông rất ấm áp, tao nhã, nhưng lâu hơn sẽ phát hiện con người này rất khó tiếp xúc, đằng sau sự ôn hòa kia lại rất lạnh lùng. Ông đối xử với ai cũng tốt nhưng lại không tới gần ai cả.
Có lẽ chỉ có Yến Thanh Ti là cảm thấy Hạ An Lan là một người bác rất dịu dàng, rất tốt thôi, vì ông đối xử với cô hoàn toàn khác với những người khác.
Yến Thanh Ti cắn môi, nói: “Con... không phải là người dễ khiến người khác thích, con sợ...”
“Cô gái nhà tôi ơi, con đừng nghĩ nhiều quá, nhiều bậc phụ huynh đều nói con nhà người ta tốt, lúc nào cũng chê con nhà mình học hành không ra gì, nhưng câu mà họ nhắc tới nhiều nhất mỗi ngài vẫn là con ăn ngày ba bữa, lo việc cơm no mặc ấm của con mình, con nói có đúng không?”
Yến Thanh Ti mỉm cười, “Phải.”
Cô hiểu ý của Hạ An Lan, ý ông là dù cho cô có không tốt, nhưng cô vẫn là con cháu nhà họ Hạ, con nhà mình, tự mình thương.
Viên thư kí đi tới: “Thưa ngài, 20 phút nữa sẽ hạ cánh.”
Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, nhanh thế đã tới rồi à, cô cảm thấy... dường như... chẳng khác gì hội nghị cả.
Một lát sau, Yến Thanh Ti cảm thấy máy bay đang bay thấp dần xuống.
Hạ An Lan như cảm nhận được nỗi lo của Yến Thanh Ti, ông nói với cô: “Đừng sợ, về tới nhà rồi.”
Yến Thanh Ti gật đầu, thật ra cô cũng không sợ, chỉ là cảm thấy bất an thôi.
Khi máy bay hạ xuống đất, trượt trên đường băng có chút xóc nảy, Yến Thanh Ti nhìn sân bay, phát hiện bên ngoài rất trống, có vẻ như không phải là sân bay dân dụng.
Cửa khoang bật mở, Yến Thanh Ti thấy phía dưới có một hàng người đang đứng. Khi cô xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều sửng sốt, mọi người đều đang nghĩ tới mối quan hệ của cô và Hạ An Lan, có vài ánh mắt thậm chí còn rất suồng sã.
Hạ An Lan chỉ nói với họ một câu: “Cháu gái tôi, tuổi tác còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Sau khi ông nói xong, ánh mắt những người đó nhìn Yến Thanh Ti thay đổi trong tích tắc, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Còn Yến Thanh Ti lại cảm thấy hơi kì quặc, cô sờ sờ mũi, cô cũng đã 25 tuổi rồi, nhưng sao cô cứ cảm thấy Hạ An Lan đối xử với cô như với một đứa trẻ vậy nhỉ?
Lên xe, xe lái thẳng ra khỏi sân bay.
Yến Thanh Ti chưa từng tới Dung Thành, cô nhìn ra bên ngoài, xanh biếc một vùng. Thành phố này rất đẹp, không khí cũng không tồi, chỉ là không khí có hơi ẩm ướt khiến mọi người không được thoải mái lắm.
Hạ lão thái hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, Hạ An Lan đưa cô tới thẳng bệnh viện luôn.
Tới bệnh viên, xuống xe, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Bệnh viện bị phong tỏa, lúc xuống xe, cô thấy viện trưởng bệnh viện cùng một vài bác sĩ đang đợi. Thấy Hạ An Lan, viện trưởng vội nói: “Hai mươi phút trước đã cứu được lão thái khỏi cơn nguy kịch, có điều vẫn phải ở trong phòng theo dõi...”