Yến Thanh Ti là tiểu thư chân chính của Hạ gia, trong người cô có dòng máu của nhà họ Hạ, nhưng Hạ Như Sương thì không, nhận nuôi chính là nhận nuôi, dù có theo họ Hạ cũng không phải ruột thịt, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi được. Cho nên bà ta không có tư cách dạy dỗ Yến Thanh Ti nên làm như thế nào.
Du phu nhân bưng bát mà tay vẫn còn đang run rẩy. Bà ta cúi đầu cắn môi nói: “Anh Lan, em... không có ý gì khác, có thể em nghĩ sai rồi. Xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa. Xin lỗi, em... không làm phiền anh nữa, em tới bệnh viện đưa cơm cho chú.”
Du phu nhân cúi đầu đóng cửa lại.
Lúc này trong mắt Du phu nhân đã đong đầy nước mắt, bất kể bà ta có cố gắng bao nhiêu, bất kể bà ta làm cái gì thì bà ta vĩnh viễn chỉ là người ngoài.
Bà ta lau sạch nước mắt, xuống tầng, chuẩn bị đồ mang tới bệnh viện.
...
Còn Yến Thanh Ti, lúc này cô đang nghe điện thoại, là Nhạc Thính Phong gọi tới.
Ngoài trời cũng đã tối rồi, cô đứng dựa trước cửa sổ, nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ bên ngoài, nghe Nhạc Thính Phong nói chuyện, nụ cười trên mặt giống như bông hoa nở rộ giữa màn đêm.
Yến Thanh Ti nói: “Hôm nay anh dám cúp điện thoại của em, em còn chưa nói được hai câu anh đã cúp, giờ anh muốn thế nào?”
Nhạc Thính Phong vội vàng nói: “Lúc đó thật sự không có thời gian, nếu là lúc khác anh đâu dám cúp điện thoại của em đâu. Thanh Ti, hiện giờ em đang ở đâu?”
Nhạc Thính Phong đã đến Dung Thành nhưng không có vội vã đi tìm Yến Thanh Ti ngay mà tới khách sạn nhà mình, âm thầm điều tra một chút về Hạ gia trước. Chuỗi khách sạn của Nhạc gia có mặt trên khắp cả nước, nó có tên rất đơn giản - khách sạn Sơn Khưu, hai chữ này hợp lại chính là chữ Nhạc.
Chẳng qua, không nghĩ tới Hạ gia ở Dung Thành lại kín tiếng như vậy, không tra được bao nhiêu. Anh nhịn không nổi nữa mới gọi điện cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nói: “Em đang ở Hạ gia.”
“Hạ gia ở chỗ nào?”
“Hạ gia ở Dung Thành.”
“Ý anh là địa chỉ cụ thể?”
Yến Thanh Ti bĩu môi: “Làm sao em biết được. Hôm nay em mới đến đây, hơn nữa anh có biết cũng không đến đây được.”
“Nhưng mà...” giọng nói của Nhạc Thính Phong vô cùng kiên định: “Em nói cho anh biết đi, anh lập tức qua tìm em, anh phải cướp em về mới được.”
Yến Thanh Ti sửng sốt: “Anh... nói thật đấy à?”
“Thật, anh tới rồi, hiện tại anh đang ở Dung Thành.”
Yến Thanh Ti bật cười, đuổi đến tận đây cơ đấy. Lúc anh cúp điện thoại, trong đầu cô cũng đoán mò như thế, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì nên không coi là thật, không ngờ đã anh tìm đến đây rồi.
“Thanh Ti, nói cho anh vị trí chính xác của em đi, anh qua ngay bây giờ, anh muốn gặp em ngay lập tức.”
Sự khó chịu từ lúc ăn cơm tới giờ của cô bỗng chốc bay biến, cô xoay người, tựa hẳn người vào bên cửa sổ, biểu cảm trên mặt rất ngọt ngào, cô lại nói: “Hay là mai anh hãy đến, lúc ban ngày ấy.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thế đã vội vàng hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ... em không nhớ anh sao?”
“Trời tối muộn như vậy rồi, anh chạy tới đây không thích hợp lắm đâu. Bác em vẫn ở nhà đây này, bác… À... mà anh biết bác em là ai không, là Hạ An Lan đấy, anh không chuẩn bị gì đi gặp bác em sao? Đây là lần đầu tiên anh ra mắt người thân của em, không thể lỗ mãng như vậy được. Ngày mai anh mua quà xong thì tới đây, không làm như thế thì sao để lại ấn tượng tốt cho bác em được? Anh... anh... còn muốn cưới em hay không?”