Đầu óc của Tô Ngưng Mi bây giờ đều là viễn cảnh sau này, bản thân có thể hãnh diện ở trong lớp của con trai, có thể làm cho những người ngày thường nhìn thấy cô là trốn tránh, lén lút ở sau lưng cô nói con trai cô là một phế vật phải ganh tị hâm mộ cô.
Nghĩ đến đây, Tô Ngưng Mi cảm thấy thật sự sảng khoái.
Trong lúc Tô Ngưng Mi đang đắc ý, Hạ An Lan hỏi cô: “Em không còn có bất cứ tiếc nuối nào sao?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Không còn nữa, bây giờ em thấy mình rất hạnh phúc, những chuyện khác em không cần cầu mong gì, việc duy nhất bây giờ em muốn là Thính Phong có thể thay đổi, làm một đứa trẻ ngoan, học tập tốt, tương lai có thể thi đỗ đại học, sau đó lấy... một cô vợ tốt. Phải, chính là như vậy.”
Tô Ngưng Mi thiếu chút nữa là nói lỡ miệng, đem Thanh Ti nói ra.
Không phải cô không có tự tin với bản thân, mà là cô không có tự tin đối với con trai mình bây giờ.
Con của cô học tập kém, tính khí kém, kiêu ngạo như vậy, duy nhất có khuôn mặt là không có trở ngại, nhưng mà nhiều người khi còn bé rất đẹp, sau khi lớn lên không ai biết sẽ thành cái bộ dạng gì? Chẳng may xấu thì sao?
Tô Ngưng Mi lo lắng, nếu bây giờ nói hy vọng con trai sau này có thể lấy Thanh Ti vào nhà, chỉ sợ Hạ An Lan nghe xong sẽ mất vui, sau này lại dứt khoát không cho Thanh Ti và Thính Phong qua lại.
Không phải cô nghĩ Hạ An Lan hẹp hòi, mà là con trai của cô quả thực không phải là đồ tốt.
Nhạc Thính Phong bây giờ, hoàn toàn không xứng với Thanh Ti!
Nếu như cô là người thân của Thanh Ti, nghe thấy chính cô nói như vậy, trong lòng có lẽ sẽ mất hứng, không chừng còn nói thẳng một câu: Phì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tô Ngưng Mi thầm nghĩ, bí mật này cô phải giữ kín, không thể để lộ ra, ừ, tạm thời chưa thể nói được.
Ngộ nhỡ con trai có thể quay đầu thay đổi hoàn toàn thành một con người mới, trở thành một học sinh giỏi, như vậy nó có thể tự tin ở trước mặt Hạ An Lan rồi.
Hạ An Lan mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, thật sự không còn gì để tiếc nuối sao?”
A, Nhạc Thính Phong hối cải thay đổi rồi, cô sẽ không có gì tiếc nuối.
Vậy anh thì sao?
Anh còn chưa có dược danh phận nghiêm chỉnh đâu.
Tuy rằng, anh đã làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng anh là ba dượng của Nhạc Thính Phong rồi, nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu một tờ giấy chứng nhận!
Tô Ngưng Mi cẩn thận suy nghĩ, thật sự là không có gì nữa!
Cô lắc đầu: “Không có nha, bây giờ em thật sự không có gì tiếc nuối cả.”
Trong cuộc đời này còn có thể thuận lợi tìm thấy mùa xuân thứ hai, đối phương còn là một người ưu tú, đẹp trai như vậy, Tô Ngưng Mi nghĩ tới đã thấy vô cùng vui vẻ.
Con trai giờ đây cũng thay đổi lớn như thế, hai nguyện vọng duy nhất trong lòng Tô Ngưng Mi đã thành sự thực.
Từ trước đến nay cô cũng không phải người có lòng tham, hiện tại cô cảm thấy vô cùng tốt, rất tốt!
Hạ An Lan chưa từ bỏ ý định lại hỏi lại một câu: “Thật sự không có?”
Tô Ngưng Mi cảm thấy ánh mắt của Hạ An Lan có chút u oán, nhưng cô nỗ lực nghĩ mấy cũng không ra!
Cô nhỏ giọng nói: “Em... không nghĩ ra, hay là... anh nhắc nhở em một chút đi?”
Cô lo lắng nếu mình không nói ra được đáp án Hạ An Lan muốn, anh sẽ tức giận.
Hạ An Lan vân vê từng điểm trên gương mặt của cô: “Hai chúng ta...”
Anh nhắc nhở ba chữ.
Vẻ mặt của Tô Ngưng Mi ngây thơ: “Hai chúng ta... không phải, không phải là đã ở cùng nhau rồi sao?”
Hai người bọn họ bây giờ cũng đã... ngủ chung rồi, còn có cái gì sao?
Hạ An Lan lắc đầu: “Nhưng anh cảm thấy, như vậy vẫn chưa đủ.”