Cậu vốn là một thằng nhóc thông minh tuyệt đỉnh. Tuy rằng gần như cậu không đặt một phần mười tinh lực vào chuyện học tập, thế nhưng khi đi học dù chỉ là nghe bằng một tai, cậu cũng có thể nhớ gần hết.
Hôm nay cậu chỉ cần bổ sung thêm kiến thức, thấu hiểu tất cả nguyên lý một lần là đủ rồi.
Sự nỗ lực này của cậu, thoáng cái đã trở thành thứ khiến người ta phải chú ý.
Sự chăm chỉ này có thể nói là quên ăn quên ngủ, tan học vẫn ngồi ở nguyên vị trí đọc sách ôn tập, giờ thể dục cũng không đi ra, lúc hết giờ học mọi học sinh đều ra ngoài chơi, cậu cũng ngồi im, vẫn học như cũ.
Tiết Văn hay tiếng Anh cậu cũng vẫn xem Toán học, làm cho tất cả giáo viên dạy qua cậu, đều kinh hãi không nói lên lời.
Vì giải một cái đề bài này, Nhạc Thính Phong ôn tập lại mọi kiến thức trước đây, hơn nữa còn đi tìm một số đề tương tự để làm!
Trong một buổi ngắn ngủn, bộ dáng điên cuồng học tập của cậu, trông không giống cậu chút nào.
Nhạc Thính Phong đột nhiên bất thường khiến cho mọi người đều thấy khiếp sợ. Từ giáo viên đến bạn học, tất cả mọi ánh mắt nhìn cậu đều mang theo hoài nghi. Tin tức truyền đến các lớp khác, học sinh của lớp khác cũng chạy tới nhìn, giống như nhìn thấy cảnh hiếm có.
Nhất là bạn học ở xung quanh cậu, cho dù là đi học hay tan học đều nhìn cậu.
Sau khi tan học, đám học sinh tụm năm tụm ba thành một tốp nhỏ, vụng trộm bàn tán.
“Không phải là Nhạc Thính Phong đột nhiên có bệnh chứ? Hôm nay cậu ta sao vậy?”
“Ai biết được? Có thể là do nhất thời nổi hứng, dù sao nhà người ta có tiền, còn lo gì khổ chứ!
“Xí, học sinh kém như cậu ta, chỉ là thể hiện vớ vẩn tý thôi, cứ chờ xem, đợi đến kỳ thi cậu ta vẫn là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên thôi, không ai có thể đoạt vị trí này được đâu!”
Ở trong mắt tất cả học sinh, vị trí đứng đầu từ dưới đếm lên của Nhạc Thính Phong sẽ không thể nào thay đổi.
Nhạc Thính Phong không thể không nghe thấy những học sinh kia nói chuyện, thế nhưng cậu cũng không thèm để ý, trong đầu của cậu chỉ có đề bài kia.
Hạ An Lan làm được, thì cậu cũng nhất định phải làm được, cho dù là cái gì cũng không thể thua kém hơn lão hồ ly kia.
Không phải chỉ là một đề bài sao? Không phải chỉ là học tập thôi sao?
Xí, còn lâu cậu mới sợ!
Cậu tuyệt đối không thể thua kém Hạ An Lan quá nhiều, nếu như hôm nay cậu tiếp nhận khiêu chiến, nhưng lại không làm được, vậy thì sau này ở trước mặt ông ta, lại càng không thể ngẩng đầu lên được nữa rồi!
Tuy rằng đã thua, nhưng cậu cũng không thể thua quá khó coi.
Cậu muốn cho Hạ An Lan biết rõ, cậu không phải là đồ bỏ đi, chỉ cần cậu muốn, không có chuyện gì cậu không giải quyết được.
...
Nhạc Thính Phong đột nhiên chăm chỉ, trong trường học không khỏi dâng lên gợn sóng nhỏ.
Ra khỏi trường học, trên đường đi, Nhạc Thính Phong vẫn cầm sách giáo khoa đọc.
Hạ Lan Phương Niên trêu chọc cậu: “Thính Phong, cậu đột nhiên đổi tính rồi sao? Cậu có biết bây giờ người ta nói cậu như thế nào không?”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Bọn họ nói là chuyện của bọn họ, tớ để ý làm gì, cậu tránh ra đừng làm phiền tớ.”
“Ài, Thính Phong, cậu nói với tớ đi, rốt cuộc cậu bị cái gì làm kích động vậy? Vì sao lại đột nhiên như thế?”
Nhạc Thính Phong không để ý đến cậu ta, cậu không thể nói rằng thiếu gia đây đang đánh cược với ba dượng. Không đúng! Phì, ba dượng cái gì chứ, lão hồ ly kia không phải ba dượng của cậu!
“Chuyện của tớ cậu đừng quan tâm, mau về nhà của cậu đi.”
Hạ Lan Phương Niên khoanh tay, nhìn Nhạc Thính Phong một lúc lâu, nói: “Thính Phong, cậu thay đổi rồi, không còn giống như cậu nữa. Nếu không phải tớ với cậu quen nhau từ nhỏ, tớ cũng không thể nhận ra nổi cậu.”