Ngày đó Hạ An Lan đến trường học thực sự có chút ồn ào, đả thương bốn người, cảnh sát cũng đến. Tuy rằng không có nhiều học sinh nhìn thấy, nhưng có nhiều thầy cô giáo đã nhìn thấy, chuyện này tự nhiên cũng sẽ lan ra dần dần, bí mật về ba dượng của Nhạc Thính Phong lợi hại như thế nào.
Hạ Lan Phương Niên đương nhiên là hiểu được tình hình của Nhạc gia, nghe tin đồn này xong cậu thật sự muốn hỏi Nhạc Thính Phong, nhưng lại không dám tùy tiện quá, dù sao chuyện của Nhạc gia cũng có chút đặc biệt.
Trước đây, trước mặt Nhạc Thính Phong cậu vẫn rất do dự, không biết nên nói sao về cái đề tài cha con này.
Sắc mặt của Nhạc Thính Phong lập tức trở nên khó coi: “Về nhà của cậu đi, tớ có ba dượng hay không, không liên quan gì đến cậu.”
Nghe chuyện về Hạ An Lan, Nhạc Thích Phong vô cùng khó chịu
Hạ Lan Phương Niên nhìn thấy bộ dáng của Thính Phong, cũng không dám hỏi nhiều, nhún nhún vai: “Thật sao, thật sao, không phải là được rồi.”
Nhưng mà, nhìn bộ dạng này, có vẻ lời đồn đại này là thật!
Hạ Lan Phương Niên nhìn trạng thái của Nhạc Thính Phong bây giờ, có chút bận tâm đối với cậu ấy! Bọn họ ở tuổi này đã hiểu được nhiều chuyện, huống chi ba dượng mẹ kế gì đó, thật sự khiến cho người ta phải lo lắng, cũng không không biết tương lai của Nhạc Thính Phong sẽ ra sao đây?
Nhất là cậu ấy hiện giờ lại khác thường như vậy, có lẽ có liên quan đến người ba dượng kia, xem ra cuộc sống của cậu ấy cũng không tốt lắm.
Hạ Lan Phương Niên không nhịn được đồng cảm với Nhạc Thính Phong, ba ruột là một tên cặn bã vô trách nhiệm, ba dượng bây giờ xem ra cũng không phải là người tốt.
Trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể có một gia đình đầy đủ.
Hạ Lan Phương Niên đứng đó không hề di chuyển, cậu nhìn thấy Nhạc Thính Phong đi xa, thở dài: “Cái tính khí thối này của cậu, cũng chỉ có tớ mới có thể nhịn được! Có điều, tớ không so đo với cậu!”
Hạ Lan Phương Niên quay người đi về hướng nhà của mình.
Nhạc Thính Phong không có ý định ngồi xe, vừa đi vừa đọc sách, có lẽ đã qua được hai giao lộ, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở ven đường, hai người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống, đến trước mặt cậu.
Hai người kia nói: “Thiếu gia Thính Phong, chúng tôi được Thị trưởng Hạ phái tới bảo vệ cậu, xin cậu theo chúng tôi lên xe.”
Nhạc Thính Phong nghe xong liền khinh thường cười mỉa một tiếng: “A...”
Cậu vẫn vượt qua bọn họ đi về phía trước. Hiện tại người nào đề cập đến Hạ An Lan, đều là kẻ thù của cậu.
Hai người kia liếc mắt nhìn lẫn nhau, vội đuổi theo: “Thiếu gia Thính Phong, Thị trưởng Hạ nói gần đây có chút nguy hiểm, cậu vẫn là lên xe đi!”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn nói: “Cút ra! “
Cập gấp sách vào, cất vào trong túi xách, ánh mắt hung dữ nhìn hai người kia.
Hai người kia ngăn Nhạc Thính Phong lại: “Thiếu gia Thính Phong, xin cậu đừng khiến chúng tôi khó xử. Chúng tôi đều là nghe lệnh làm việc, Thị trưởng Hạ nói chúng tôi bảo vệ cậu, xin cậu phối hợp một chút...”
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong biến đổi, phối hợp?
Cậu siết chặt tay, tức giận nói: “Cút đi, các người nếu dám động vào tôi, sắp tới cứ đợi mà bị đuổi đi.”
Hai người kia vẫn không chịu lui bước như trước: “Thiếu gia Thính Phong, vẫn là xin cậu theo chúng tôi lên xe. Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, nếu gặp lại chuyện như buổi sáng, chúng tôi không bảo vệ tốt được cậu, thị trưởng sẽ không tha cho chúng tôi.”
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, hừ, thị trường...nếu thật sự là Hạ An Lan phái tới thì hay rồi!
Quỷ mới biết bọn họ là kẻ thù gì của Hạ An Lan, coi cậu là một kẻ ngu sao? Tưởng cậu không nhìn ra ư!