Hạ An Lan nhìn vẻ mặt kinh ngạc thất thần của đối phương, điềm đạm nói: “Cậu nói sớm có lẽ vẫn còn kịp, nhưng bây giờ... Đã trễ rồi!”
“Cầu xin ngài, tha cho tôi một mạng. Tôi thật sự không biết thân phận của ngài!”
Nếu không phải giờ không thể quỳ xuống, người đó chắc đã thật sự quỳ xuống xin tha, hắn thật sự không ngờ, bản thân muốn mạo hiểm kiếm chút tiền, lại đụng phải người không nên đụng đến.
Người ta có thân thế gì, hắn có thân thế gì, bây giờ hắn đã biết, tội danh của hắn là thích sát!
Tội này quá nghiêm trọng.
Hạ An Lan cười lạnh: “Bây giờ biết, cũng không thể thay đổi được gì.”
“Không không, ngài nhất định sẽ có cách. Cầu xin ngài, tha cho tôi! Cầu xin ngài! Những việc tôi biết, nói không chừng có thể... có ích với ngài.”
Hình như Hạ An Lan chẳng để tâm chút nào: “Có ích? Có thể có ích để, đổi lấy mạng của cậu à?”
“Tôi cũng không biết có thể đổi lấy cái mạng của tôi không. Tôi chỉ mong sau khi ngài nghe xong, có thể xét thấy… xét thấy, tôi thành thật khai báo, cho tôi một con đường sống. Tôi không dám nói sau này có thể sống mà ra ngoài không, tôi chỉ mong... Dù cho nửa đời còn lại phải ở trong tù, ít nhất vẫn có thể bảo toàn tính mạng!”
Hạ An Lan không nói gì, trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, sắc mặt người đó đã tối sầm như màu đất, trên trán mồ hôi nhễ nhại chực rơi xuống, hai mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Qua một lúc, khi sắc mặt người đó gần như đã đóng băng, Hạ An Lan chầm chậm nói: “Được, xét thấy cậu có thành ý như vậy, tôi có thể cho cậu một cơ hội, nói đi. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nếu những gì cậu nói tôi cảm thấy chẳng có chút giá trị, tình cảnh của cậu sẽ không có gì thay đổi.”
Lúc này, đối phương đâu còn lựa chọn nào khác, còn chẳng dám nhắc đến điều kiện gì, đã gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng lắm...”
Hạ An Lan cười lạnh, chẳng mấy người có thể ở trước mặt anh mà che giấu được bí mật.
Người đó ban đầu không chịu thành thật khai báo lại còn nghĩ dù sao hắn cũng không tông chết người, dù cho bị phán tội, cũng chẳng mấy năm. Cho dù thật sự tra được gì, hắn cũng có thể bàn chút điều kiện, nhưng bây giờ hắn làm gì còn tâm trạng để bàn điều kiện nữa, điều kiện hay không điều kiện, nhanh chóng đem hết tất cả những gì mình biết, nói hết ra, tránh lát nữa người ta nuốt lời, cả nói hắn cũng không có cơ hội thì đã chết rồi.
Hắn nói: “Tôi... Thật ra tôi nợ người ta một số tiền bài bạc, bị ép vào đường cùng. Nếu cuối tuần này tôi không đưa tiền cho người ta, người của sòng bạc sẽ chặt đứt tay của tôi. Đúng thời điểm tôi muốn có tiền đến sắp điên rồi thì có một người đến tìm tôi.”
“Kẻ tìm đến là một người đàn ông. Hắn nói có thể cho tôi rất nhiều tiền, không chỉ có thể giúp tôi trả hết tiền nợ, còn có thể cho tôi một số tiền để tôi trong một thời gian nhất định, không lo đến chuyện ăn mặc.”
Hạ An Lan nhíu mày, nói thật, những lời này, chẳng có điểm nào có thể dùng được.
Anh không ngắt lời người đối diện, để hắn tiếp tục nói.
“Tôi... Tôi nhớ người đàn ông đó có dáng vẻ thế nào. Tôi có thể miêu tả dáng vẻ của hắn cho cảnh sát, bảo cảnh sát vẽ lại. Không phải luôn có những vị chuyên vẽ hình ảnh của tội phạm sao?”
Hạ An Lan gật đầu: “Được, việc này về sau sẽ có cảnh sát đến làm, còn điều gì khác không?”
“Có có có... Người thuê tôi tuy tôi chưa từng gặp qua, nhưng tôi biết người đàn ông đó chắc chắn chỉ là một tên sai vặt, sau lưng hắn còn có người khác. Tôi đoán kẻ sai khiến đằng sau là một người phụ nữ, vì trên bức ảnh mà hắn đưa cho tôi có mùi nước hoa, tuy nước hoa không rõ ràng lắm, nhưng tôi vẫn ngửi thấy được...”