Hạ An Lan chầm chậm nói: “Nếu từ nay về sau anh chẳng còn có chút quan hệ nào với Tô Ngưng Mi nữa, vậy tôi cũng không cần nhằm vào anh. Tuy anh không thể lấy một đồng nào từ Nhạc gia, nhưng, con người tôi rất dễ mềm lòng. Tôi sẽ không để sau khi anh ra ngoài thì không thể sống nổi nữa. Tôi sẽ cho anh một con đường sống.”
Trong lòng Nhạc Bằng Trình phỉ nhổ một trăm lần, m***, cái loại ăn thịt người không nhả xương này, giết người không thấy máu, còn mềm lòng, tôi phỉ. Nếu anh thật sự mềm lòng, vậy trên đời này chắc chẳng còn kẻ ác nữa.
Tuy trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng Nhạc Bằng Trình lại chẳng dám để lộ ra.
“Cảm ơn Thị trưởng Hạ, cảm ơn Thị trưởng Hạ...”
Hạ An Lan mỉm cười: “Chỉ cần anh nghe tôi, trước đây anh sống những ngày tháng thế nào, sau này, cũng sẽ tiếp tục như thế.”
Nhạc Bằng Trình vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, giống… hệt trước đây, tốt như thế sao.
Hắn mặc kệ Hạ An Lan có gài bẫy gì hắn không, dù sao chỉ cần có thể để hắn sống như những ngày tháng trước đây, việc gì hắn cũng làm.
Cho dù hắn có không đồng ý, Hạ An Lan vẫn có thể khiến hắn sống không bằng chết, chi bằng hắn thành thành thật thật đồng ý cho rồi.
Vẻ mặt Nhạc Bằng Trình hớn hở: “Được được… được, tôi sẽ nghe anh hết, tất cả đều nghe anh. Anh bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây.”
“Vậy thì tốt, anh có thể ra ngoài rồi.”
Hạ An Lan cầm bản thỏa thuận ly hôn rời đi, rất nhanh đã có cảnh sát đến, mở còng tay trên tay Nhạc Bằng Trình ra.
Thời khắc đó, Nhạc Bằng Trình vui mừng đến sắp khóc.
Hai cảnh sát mỗi người một tay lôi hắn dậy, hắn sợ đến mức mặt đã trắng bệch ra: “Không phải thả tôi đi sao?”
“Đúng vậy, thả ông đi. Nhưng Thị trưởng Hạ tâm tính rất tốt, biết bệnh tiểu đường của ông tái phát, thấy tình hình của ông không được tốt, thế nên dặn dò chúng tôi đưa ông đến bệnh viện kiểm tra một chuyến. Nếu không ông cảm thấy dáng vẻ bây giờ của ông, có thể tự đi khỏi Cục Cảnh Sát sao?”
Nhạc Bằng Trình nhìn lại đôi chân của mình, đúng là, hắn phát bệnh, bây giờ đi cũng không đi nổi, sao có thể rời khỏi chứ.
Nhưng hắn thật không ngờ, Hạ An Lan lại đối xử tốt với hắn như vậy.
Trong lòng Nhạc Bằng Trình đương nhiên rất hận Hạ An Lan, nhưng, ít nhất bây giờ cũng rất cảm kích Hạ An Lan. Hắn kích động nói: “Cảm ơn Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ quả là người tốt...”
Cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, ông phải cảm ơn Thị trưởng Hạ thật tốt.”
Hai cảnh sát khiêng Nhạc Bằng Trình lên xe, trực tiếp đưa đến bệnh viện gần nhất.
Nhạc Bằng Trình vốn có chút lo lắng, nhìn thấy xe cảnh sát lái thẳng đến bệnh viện mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến bệnh viện, hai vị cảnh sát đó giúp hắn làm thủ tục nhập viện, bóc số, trả tiền kiểm tra, sắp xếp tất cả mọi việc thỏa đáng.
Nhạc Bằng Trình cảm ơn hai vị cảnh sát đó một lượt, người ta nói với hắn: “Tất cả chi phí ông nằm viện đều do Thị trưởng Hạ trả hộ, chúng tôi chỉ là đi làm thay ngài ấy thôi.”
Nhạc Bằng Trình bỗng chốc không dám tiếp nhận lòng tốt đột xuất của Hạ An Lan, “Vậy... Cảm ơn Thị trưởng Hạ, cảm ơn Thị trưởng Hạ...”
“Chữa trị cho tốt, chúng tôi đi đây.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Nhạc Bằng Trình bị đưa đi làm kiểm tra, sau khi kết thúc, bắt đầu truyền dịch kê thuốc. Sau hơn một tiếng, nằm trên giường bệnh, Nhạc Bằng Trình cũng không dám tin, bản thân thế là đã được tự do rồi.
Mãi cho đến tối, hắn nói muốn ra ngoài đi dạo, hộ lý đẩy hắn ra ngoài, dạo một vòng trong sân của bệnh viện, hít thở gió thu mát lạnh, Nhạc Bằng Trình mới dám tin bản thân cuối cùng đã được tự do rồi.
Trở về phòng bệnh, Nhạc Bằng Trình thẫn thờ hơn nửa tiếng đồng hồ, trên mặt nở một nụ cười, cuối cùng cũng trở lại làm người rồi.
Hắn vừa cười vài giây, đột nhiên nghe thấy một âm thanh già nua: “Thế nào, bấy nhiêu đã khiến cậu thỏa mãn rồi sao?”