Nhưng, mạng người ta tốt, tuy trước đây gặp phải một người chồng xấu xa, nhưng giờ đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình, cả nhà hạnh phúc biết bao.
Năm nay tuổi tác bà đã cao, bà biết bản thân nếu còn không hạ được Hạ gia, đợi đến lúc Hạ An Lan lên chức tổng thống, bà sẽ hoàn toàn không có cơ hội nữa.
Thế nên, bà mới mạo hiểm về nước, bà muốn mượn tay Nhạc Bằng Trình nhân lần này, tiến hành công kích từ nhiều phía, tranh thủ kéo Hạ An Lan thất thế.
Trong việc này Nhạc Bằng Trình chính là một nước cờ của bà, bà phải khiến hắn đồng ý mới được.
Vốn tưởng nói chuyện với Nhạc Bằng Trình, tuy sẽ không quá thuận lợi, nhưng, dựa vào năng lực của bà, sẽ nhanh chóng có thể thuyết phục hắn. Ai ngờ bây giờ Nhạc Bằng Trình bị Hạ An Lan thu phục một trận, hình như đã thông minh hơn rồi.
Chu phu nhân không muốn nói nhiều với Nhạc Bằng Trình, dứt khoát tức giận nói: “Cậu... Sao cậu biết không báo thù thành công. Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Nhạc Bằng Trình hừ một tiếng: “Tôi không đồng ý, bà tưởng ông đây ngu đến vô phương cứu chữa rồi sao? Sẽ bị bà lừa lần thứ hai à. Nếu bà thật sự có bản lĩnh, thì tự đi giải quyết Hạ gia, kéo theo tôi làm gì. Tôi sẽ không bị bà lợi dụng lần thứ hai đâu.”
Chu phu nhân cắn răng nghiến răng: “Nhạc Bằng Trình, cậu đã thông minh hơn trước rồi, chắc cậu biết, tôi đến tìm cậu, sẽ có lý do có thể khiến cậu phải đồng ý.”
Thủ hạ của bà ta cũng đe dọa: “Ông đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Phu nhân chúng tôi chẳng có nhẫn nại nhiều đâu.”
Nhạc Bằng Trình cảm thấy Chu phu nhân mạo hiểm đến gặp hắn, vậy cho thấy, bà ta rất có lòng tin với hắn. Thế nên, bà sẽ không dám giết hắn. Giết hắn, chuyện của bà ta sẽ không thể thành công.
Hắn cười lạnh haha: “Tôi cứ không đồng ý, có bản lĩnh thì giết tôi đi.”
Chu phu nhân lạnh mặt: “Cậu tưởng tôi không dám sao?”
“Đương nhiên bà dám, nhưng sau khi giết tôi, kế hoạch của bà chắc sẽ... đi tong luôn?”
“Ha, thật không ngờ, đúng là có chút đầu óc rồi. Xem ra cậu bị Hạ An Lan thu thập cũng rất hữu hiệu.” tay của Chu phu nhân chầm chậm đưa vào túi của bà ấy.
Nhạc Bằng Trình trơ mắt nhìn Chu phu nhân lấy ra một thứ đồ chơi màu đen từ túi của mình, đợi khi nhìn thấy toàn bộ, hắn sợ đến mức lập tức mềm nhũn. Đó là... Súng, còn mang theo cả bộ giảm thanh.
Chu phu nhân giơ súng lên. Bà ta lớn tuổi, nhưng tư thế cầm súng lại rất chuẩn, chẳng run một chút nào, rõ ràng là từng được huấn luyện, hơn nữa còn là người thường xuyên cầm súng.
Họng súng đen ngòm nhắm về phía Nhạc Bằng Trình, làm hắn sợ đến mức suýt nữa đái ra quần: “Đừng, đừng như thế, bà bỏ súng xuống, bà… chắc bà biết, với bà mà nói, tôi rất quan trọng. Nếu tôi chết, bà sẽ... sẽ không thể thực hiện kế hoạch của bà...”
Trên mặt Chu phu nhân lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Nhạc Bằng Trình, tôi không giết cậu, tôi sẽ không bắn vào điểm chí mạng của cậu, nhưng… tay chân của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí. Trong khẩu súng này có bao nhiêu đạn, tôi sẽ bắn liên tục, cho đến khi cậu đồng ý thì thôi!”
“Tôi cho cậu 3 giây suy nghĩ, sau 3 giây, bắt đầu… ba...”
Bà vừa đếm một tiếng ba, Nhạc Bằng Trình đã hét lên: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý… bà bỏ súng xuống đi, bà nói gì tôi cũng đồng ý.”
“Đồng ý sớm một chút, chẳng phải không có chuyện gì rồi sao.”
“Bà... Bà muốn tôi làm gì?”
...
Người trong phòng bệnh còn chưa biết, tất cả cuộc đối thoại của họ đều đang nằm trong tầm giám sát của người khác.
“Thị Trưởng, có cần ra tay chưa, bà lão đó đến rồi.”
Hạ An Lan chậm rãi nói: “Tạm thời không cần hành động, câu cá, phải một lưới quét sạch thế lực của bà ta trong nước?”