Khi nói câu này, trong lòng Nhạc Bằng Trình thật sự là ngũ vị tạp trần, đây là nhà của hắn, là nơi hắn lớn lên từ nhỏ tới lớn.
Thế mà hiện tại thì sao? Hắn tới nhà mình còn phải chờ ngoài cửa, ngay cả cửa lớn cũng không thể vào, nhìn thấy gian phu còn không dám hé răng, còn phải cẩn thận ứng phó, sợ chọc giận đối phương, uất ức tới cực điểm. Đây rốt cuộc là thế đạo chó má gì vậy chứ?
Hạ An Lan mở cửa, thấy hắn thì làm ra biểu tình kinh ngạc: “Anh không ở bệnh viện thành thật đợi, chạy tới đây làm gì?”
Nhạc Bằng Trình cũng không kịp nghĩ đã nói: “Hạ tiên sinh, tôi có tin tình báo, tin tình báo cực kỳ quan trọng muốn nói cho anh nghe, chậm một chút thôi tôi cũng sợ muộn mất.”
“Anh nói đi, có chuyện gì?” Hạ An Lan biết rõ hắn tới đây làm gì nhưng vẫn còn cố ý ra vẻ hỏi.
Nhạc Bằng Trình cười xấu hổ: “Vậy… Cái đó, Hạ tiên có thể, có thể… thanh toán trước, thanh toán trước… tiền taxi không…”
Hắn từ bệnh viện chạy tới đây, trong túi không có một xu, lúc tới nhà họ Nhạc thì không trả được tiền, lái xe đã sắp lườm hắn tới chết cháy rồi.
Hạ An Lan cười cười, anh đi tới xe taxi, lấy ra một tờ tiền mặt một trăm vạn, đưa cho lái xe: “Mười phút sau quay lại đón người.”
Nhìn thấy tờ tiền giá trị lớn như thế, trên mặt lái xe liền lập tức nở nụ cười: “Được, tiên sinh.”
Xe rời đi rồi, Hạ An Lan lại nói: “Nói đi.”
Vẻ mặt Nhạc Bằng Trình đầy cảm kích: “Cảm ơn Hạ tiên sinh, là thế này, tôi cũng không muốn tới làm phiền anh đâu, nhưng tối hôm nay, con mụ Chu phu nhân kia lại tới phòng bệnh của tôi. Chu phu nhân chính là bà già đã cổ động tôi về nước để đối phó với Tô Ngưng Mi. Bà ta có thù oán gì đó với nhà họ Hạ của anh, bảo tôi giúp bà ta đối phó với anh. Tôi không đồng ý, thế là bà ta dùng súng đe dọa, lúc đó tôi vì… vì kéo dài thời gian, hơn nữa cũng rất sợ hãi nên mới đành phải đồng ý trước. Bà ta vừa đi, tôi liền lập tức tới đây tìm anh ngay, tôi cảm thấy phải nói tin này cho anh, miễn cho anh rơi vào bẫy của bà ta!”
Hạ An Lan nheo mắt lại: “Người đàn bà đó đã về nước rồi?”
“Đúng thế, đúng thế, tôi không ngờ bà ta lại dám chạy về nước.”
“Bà ta nói với anh đối phó với tôi như thế nào?”
Nhạc Bằng Trình nói hết từ đầu tới cuối những lời của Chu phu nhân cho anh nghe, cơ hồ một chữ cũng không bỏ sót.
“Chính là như thế. Không thể không nói, lão bà này thật quá xảo trá, âm hiểm. Quả nhiên người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà. Tôi thấy bà ta chính là loại đàn bà như thế.”
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng thế, chuyện này anh làm rất tốt, tôi phải cảm ơn anh rồi!”
Nhạc Bằng Trình vội vàng xua tay: “Không không, không cần cảm ơn, tôi… đây hẳn là… hẳn là… Hạ tiên sinh, vậy tiếp theo có phải sẽ…”
Hắn muốn nói có phải sẽ không còn chuyện gì liên quan tới mình không, không ngờ Hạ An Lan lại nói: “Nếu bà ta tìm anh, anh cứ làm theo những gì bà ta nói, không cần lo lắng, tôi sẽ cho người bảo vệ anh, bà ta bảo anh làm gì thì anh cứ làm như thế.”
“Hả?”
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
Nhạc Bằng Trình muốn từ chối, nhưng trong lòng lại run lên, miệng liền đáp rất sảng khoái: “Tốt… Tốt…”
“Cứ yên tâm làm việc cho tôi, những gì nên cho anh, tôi sẽ cho.” Hạ An Lan lấy hết tiền trong ví ra đưa cho Nhạc Bằng Trình.
Nhạc Bằng Trình nhìn thấy tiền thì vội vàng cảm ơn rối rít.
Vài phút sau, xe taxi lại tới đón Nhạc Bằng Trình rời đi.
Hạ An Lan đứng trong bóng tối trước cửa nhà họ Nhạc, nụ cười trên môi còn lạnh hơn cả gió đêm.