Lần thứ hai Hạ An Lan tới văn phòng của giáo viên Ngô, trước đó anh cũng không nói anh sẽ tới, nhưng cô Ngô vừa thấy anh đã lập tức vui vẻ đứng dậy khỏi ghế, ba bước đi tới trước mặt Hạ An Lan, bắt tay với anh.
“Anh Hạ, thật sự cảm ơn anh, gần đây tôi và các thầy cô khác đều thấy Thính Phong tiến bộ rõ ràng, thật là khiến người ta vui vẻ. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ còn có thể thấy một ngày này. Tôi nói cho anh nghe…”
Cô Ngô đem những biểu hiện tốt nhất của Nhạc Thính Phong gần đây kể cho Hạ An Lan nghe.
Từ tối hôm đó, sau khi Hạ An Lan nặng lời với Nhạc Thính Phong, cậu như lột xác thành một con người hoàn toàn khác! Tất cả các thầy cô giáo đều nhất trí như thế.
Buổi sáng tới trường, sau khi đi học về cũng không nằm xuống đi ngủ ngay, còn luôn chuẩn bị bài trước khi đi học, nếu có dư thời gian sẽ ngồi làm bài tập, đi học cũng không ngủ gật, không hề trốn học, rất chăm chú nghe giảng.
Hôm qua thầy dạy toán ra một bài tập, còn đánh bạo gọi Nhạc Thính Phong lên bảng, không ngờ cậu thật sự lên, còn giật mình hơn là còn giải rất đúng.
Hôm qua, sau tiết học, thầy dạy toán quay về văn phòng vui vẻ như trúng xổ số, đi đâu cũng nói rốt cuộc Nhạc Thính Phong cũng cải tà quy chính rồi.
Phải biết rằng, đề bài mà thầy dạy toán ra ngày hôm qua cũng không hề dễ, cả khối cũng chỉ có một phần ba học sinh may ra làm được.
Nhưng trong một phần ba đó, ông không ngờ còn có cả Nhạc Thính Phong.
Dù sao, thành tích trước kia của Nhạc Thính Phong thật sự không ngửi nổi, nói thẳng thì cậu đúng là một học sinh cá biệt. Thầy dạy toán cũng mạo hiểm lắm mới dám gọi cậu lên bảng.
Nhưng vạn lần không ngờ rằng Nhạc Thính Phong lại nhanh chóng giải xong bài tập, hơn nữa cách giải còn khác hoàn toàn với cách mọi người vẫn làm, so với cách ông dạy trước đây còn đơn giản hơn nhiều.
Thầy dạy toán nhìn thấy đáp án kia thì chẳng khác nào nhìn thấy vật báu.
Các thầy cô bộ môn khác cũng đều phản ánh rằng biểu hiện của Nhạc Thính Phong gần đây rất tốt, tuy rằng vẫn không thân thiện với bạn bè cùng lớp như trước. Có vài nữ sinh thấy thành tích học tập của cậu tiến bộ thì muốn đi lên bắt chuyện, kết quả còn chưa tới gần đã bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm cho sợ phải quay về.
Nhưng đối với chuyện này, cô Ngô cũng cảm thấy không sai, dù sao tiểu tử Nhạc Thính Phong này cũng rất có mị lực, tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt kia làm cho ai ai cũng yêu thích, nhất là các cô bé mơ mộng trong trường.
Nhạc Thính Phong như thế có thể tránh được việc yêu sớm, rất tốt đấy chứ.
Hạ An Lan mỉm cười nghe cô Ngô nói xong, trên mặt toát ra vẻ kiêu ngạo và tự hào, quả nhiên ở trường, nghe thầy cô khen con mình thích hơn tự mình dạy dỗ thằng bé nhiều.
Hơn nữa, rất hiển nhiên, điều này chứng minh con trai anh là một người cực kỳ vĩ đại.
Hạ An Lan khách sáo trả lời: “Cô Ngô, cô quá khách khí rồi, sao điều này lại cảm ơn tôi chứ. Hết thảy phải cảm ơn cô và các thầy cô khác đã khoan dung và để ý với Thính Phong. Chúng tôi là phụ huynh, tác dụng cũng rất ít. Thính Phong có thể thay đổi, tôi và mẹ nó đều rất vui mừng. Nó ở nhà cũng thế, buổi sáng dậy rất sớm, sau khi dậy cũng phải học một bài tiếng Anh.”