Cậu đang không hài lòng thì lại nghe được Thanh Ti nói: “Anh Thính Phong, ba mẹ em nói, bác em giờ là ba của anh, từ nay về sau chúng ta sẽ là anh em họ. Về sau anh sẽ trở thành anh trai của em thật rồi.”
Lời này của cô bé khiến lòng Nhạc Thính Phong có chút không thoải mái. Hiện giờ với trước đây thì có gì khác nhau kia chứ? Dù sao đi chăng nữa, hai người bọn họ cũng đâu phải anh em họ ruột thịt đâu.
Cậu tuỳ tiện trả lời nhưng cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Thanh Ti.
“Dì Mi Mi nói là giờ mỗi ngày anh đều vô cùng cố gắng. Anh Thính Phong, anh phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ đó, buổi tối ngàn vạn lần đừng học quá khuya nha...”
“Ừ, anh biết rồi...” Nhạc Thính Phong liếc mắt lườm bà mẹ Tô Ngưng Mi đang vểnh lỗ tai ra hóng hớt, chỉ chỉ ra ghế sofa ở phía đối diện, muốn mẹ mình tránh ra chỗ khác.
Tô Ngưng Mi mở tay, nhún nhún vai, tỏ vẻ rằng ta cứ cố tình không đi đó.
Nhạc Thính Phong cắn răng, nhìn sang Hạ An Lan, thấy chú ta đang dùng vẻ mặt nghi nghi hoặc hoặc nhìn mình.
Lòng cậu trở nên căn thẳng, không phải là cậu bị con cáo già này nhìn ra được điều gì rồi đấy chứ?
Nhạc Thính Phong vì tránh để Hạ An Lan nghi ngờ nên vội vàng nói nhỏ vào điện thoại: “Hai ngày nữa anh sẽ tham gia kỳ thi vượt cấp nên có thể sẽ rất bận. Chờ anh thi xong, nếu... anh thi đỗ, anh nhất định sẽ mua quà tới cho em.”
Vừa mới nói xong, ở đầu dây bên kia Thanh Ti đã thét chói tai: “Oa, Anh Thính Phong, anh lợi hại quá, thi vượt cấp ư? Anh Thính Phong, anh phải cố gắng lên, nhất định anh sẽ thi đỗ. Em không cần anh mua quà cho em đâu, em sẽ chuẩn bị quà tặng anh.”
Nhạc Thính Phong nghe thế thì nhếch môi, cậu vốn muốn khống chế biểu hiện để Hạ An Lan không thể nhìn ra được điều gì khác thường nhưng vẫn không thể nhịn được.
Thanh Ti hiện giờ hẳn là đang ôm điện thoại, nhảy dựng lên trên sofa. Từ cách cô bé nói chuyện cậu cũng có thể hình dung ra điều này.
Giống như trên đời này, chỉ có cô bé ấy và mẹ của cậu là có thể như vậy, có thể tin tưởng cậu vô điều kiện. Kể cả đối với những thông tin mà tất cả những người khác đều cho là không thể tưởng tượng nổi, cả hai bọn họ đều không hề chần chừ mà đều tin rằng cậu nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ vượt qua kỳ thi này.
Hiện giờ cậu mới biết được rằng, thì ra cảm giác có người tin tưởng mình vô điều kiện lại hạnh phúc đến vậy.
Chờ đến khi Thanh Ti bớt phấn khích, Nhạc Thính Phong do dự một chút mới hỏi: “Em... Em có tin rằng anh sẽ thi đỗ không?”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Em đương nhiên là tin rồi, vô cùng vô cùng tin tưởng ấy chứ. Anh Thính Phong của em lợi hại như vậy, nếu anh không thi đỗ thì chắc chắn không ai có thể thi đỗ cả. Anh Thính Phong của em là người giỏi nhất, tuyệt vời nhất, không một ai có thể giỏi hơn anh được.”
Nhạc Thính Phong cúi đầu, cười lên thành tiếng.
Không ai có thể lợi hại hơn cậu sao?
“Vậy không lẽ trong lòng em, anh là siêu nhân hay sao?”
Thanh Ti dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, trong lòng em, anh Thính Phong là siêu nhân, mỗi lần em gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện kịp thời để đón em.”
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Nhạc Thính Phong chỉ là một đứa dốt nát, không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày thích gây chuyện, cho dù mặt trời mọc đằng Tây thì cậu cũng không thể đạt được danh hiệu như vậy.
Nhưng Thanh Ti lại không hề cho rằng như vậy. Trong suy nghĩ của cô bé, anh Thính Phong của cô bé luôn là người tuyệt vời nhất
Hạ An Lan thấy nụ cười này của Nhạc Thính Phong thì cảm thấy vô cùng kỳ dị, thằng nhóc xấu xa này sao lại có thể cười xán lạn như vậy chứ. Lúc nó và Thanh Ti nói chuyện với nhau, cách nói chuyện xem chừng có vẻ...”
Không đúng không đúng, chắc là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hạ An Lan đột nhiên cảm thấy Nhạc Thính Phong trở nên vô cùng khác biệt với ngày thường.
Nhạc Thính Phong nói: “Anh cần phải đi học bài đây, chờ khi anh thi xong, anh sẽ... gọi điện thoại cho em.”
“Vâng, được ạ, em sẽ không quấy rầy anh Thính Phong nữa. Anh cố lên nhé, nhất định anh sẽ thành công mà.”
“Ừ... Anh nhất định sẽ cố gắng...”
Cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức để trở thành người thực sự xuất sắc trong mắt cô bé.