Bởi vì cuộc thi hôm nay và trước đây không hề giống nhau, công tác giữ bí mật cũng làm rất tốt nên bản thân Nhạc Thính Phong cũng không hề biết mình sẽ thi ở đâu.
Tới nơi thì cậu mới biết rằng, địa điểm thi là ở hội trường của trường học.
Điều này quả thật là khiến mọi người không thể hình dung được. Hội trường của trường học bình thường gần như không hề mở ra trong ngày thường, chỉ có lễ khai giảng, lễ tốt nghiệp đầu tháng ba, kỷ niệm thành lập trường hoặc những dịp quan trọng như lễ trao giải gì gì đó mởi mở ra mà thôi.
Vậy mà kỳ thi nhảy lớp hôm nay của Nhạc Thính Phong lại được tổ chức tại nơi này, cái này là dành chú ý cho cậu đến mức nào cơ chứ.
Nhạc Thính Phong thở dài trong lòng, mặc dù cậu đã cố gắng bình tĩnh nhưng khi thấy địa điểm này, đúng là bản thân cậu cũng khó mà bình tĩnh nổi.
Cô Ngô thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặc Nhạc Thính Phong thì nói: “Em cũng kinh ngạc phải không, mười phút trước cô cũng mới biết được rằng kỳ thi sẽ được tổ chức ở đây.”
Sau khi biết được điều này, cô Ngô đã ầm ĩ với hiệu trưởng một trận. Đây không phải là ức hiếp người quá đáng hay sao?
Trong trường cũng không phải là không có ai thi vượt cấp, tại sao kỳ thi của người khác lại không khoa trương như vậy chứ?
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn trên khán đài, nơi đó đã bày ra một chiếc bàn, một dãy ghế dựa. Mà những người lãnh đạo của trường thì đang vây xung quanh Hạ An Lan, không biết đang nói điều gì, toàn bộ giáo viên chủ nhiệm của ban hai đều đến đây. Mỗi người đều duy trì khoảng cách với Nhạc Thính Phong, tất cả đều dùng ảnh mắt hoài nghi nhìn cậu.
Đổi lại, Nhạc Thính Phong chỉ lơ đễnh, không hề nghiêm túc.
Cậu nói: “Như thế này là lát nữa em phải ngồi trên đài giáo viên, còn toàn bộ giáo viên sẽ ngồi dưới giám thị em, phải không?”
Cô Ngô nhìn khung cảnh phòng thi như vậy thì bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, cô nói: “Có lẽ là như vậy đó!”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Xem ra mặt mũi của em cũng lớn quá đi.”
“Đừng lo lắng.” Cô Ngô đứng đằng sau cũng chỉ có thể nói được ba chữ này.
Hiệu trưởng đứng đằng sau xem ra còn khẩn trương hơn cả Nhạc Thính Phong. Lần trước khi Hạ An Lan đến trường để giải quyết sự việc cùng bốn vị phụ huynh nữa, khi ấy hiệu trưởng không ở trường đang đi công tác. Đến khi trở về, ông ta mới từ chủ nhiệm lớp cậu bé mà biết được rằng cha dượng của Nhạc Thính Phong là thị trưởng một thành phố.
Hiệu trưởng nghe vậy thì vô cùng hôi hận, nếu ông ta biết chuyện này sớm thì nhất định sẽ không để người khác gây chuyện như thế này. Kỳ thi nghiêm khắc nhất từng có, bài khi khó nhất từng có, số lượng giáo viên giám thị nhiều như vậy quả thật có phần hơi đáng sợ.
Ông ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Thị trưởng Hạ, anh xem xem, kỳ thi hôm nay... liệu có nên đổi sang địa điểm khác hay không?... Tôi sơ suất quá, tổ chức ở nơi này thế này thật sự là không thích hợp cho lắm...”
Hạ An Lan mỉm cười: “Có gì mà không thích hợp chứ, tôi thấy thế này rất tốt, thế này càng có thể công khai. Mặc kệ kết quả như thế nào, tôi tin tưởng rằng con trai tôi sẽ có dũng khí gánh vác. Đương nhiên, tôi cũng vô cùng tin tưởng năng lực của thằng bé.”
Thật ra Hạ An Lan cũng cảm thấy địa điểm này rất tốt, anh có thể ngồi dưới để xem toàn bộ quá trình Nhạc Thính Phong làm bài thi.
Hiệu trưởng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Thính Phong quả thật rất thông minh, cậu bé nhất định có thể thi đỗ.”
Hạ An Lan hỏi: “Khi nào thì có thể bắt đầu?”
“Các giáo viên đã nhất trí là kỳ thi này sẽ diễn ra giống như một kỳ thi bình thường, 9h bắt đầu, một bài thi kéo dài 90 phút.”
“Tôi thấy là không cần quá nhiều thời gian như vậy, Thính Phong... Con xem xem, liệu con có cảm thấy 90 phút là quá dài hay không?
Nhạc Thính Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lâu quá, tốt nhất là cứ giống như thời gian đi học đi, một bài thi kéo dài trong 40 phút.”
Cậu cảm thấy rằng mình căn bản không cần nhiều thời gian đến vậy.
Cậu vừa dứt lời, một giáo viên chủ nhiệm lớp ban hai không nhịn được nữa, ngắt lời: “Bốn mười phút ư, vậy... vậy quá ít. Đề thi lần này cũng không phải là đơn giản. Cậu tốt nhất là xin thêm một chút thời gian sẽ tốt hơn đó.”