Nhưng trong lòng Nhạc Thính Phong lại không có bao nhiêu cảm giác thành tựu. Nếu là trước kia, có lẽ lúc này cậu đã cực kỳ kiêu ngạo. Vậy mà cậu lại làm một chuyện khiến mọi người đều không dám tin. Thậm chí đến chính cậu trước đây cũng sẽ không tin, bản thân lại có thể đạt được kết quả này.
Không biết có phải bởi sự xuất hiện của Hạ An Lan hay không mà trong một thời gian ngắn, Nhạc Thính Phong cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân mình, giống như cởi bỏ đi bộ áo choàng non nớt, cả người đều thay đổi khác trước. Cậu không biết thay đổi như vậy là tốt hay là xấu.
Nhưng trước mắt cậu không hề ghét sự thay đổi hiện tại.
Hạ An Lan đứng dậy, giơ ngón tay cái tán thưởng nhìn Nhạc Thính Phong. Hạ An Lan nhìn cậu bé từ xa trong ánh mắt ngập tràn sự khích lệ và kiêu ngạo, tự hào.
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Cậu lập tức quay đầu đi không nhìn Hạ An Lan nữa, cố gắng ổn định tâm trạng của mình.
Trong thời khắc vừa thoáng qua, Nhạc Thính Phong thực sự đã cảm nhận được một cảm giác ấm áp khác lạ.
Cho dù cậu có ghét, có không thích Hạ An Lan thế nào đi chăng nữa, nhưng Nhạc Thính Phong cũng không thể phủ định, người đàn ông đa mưu túc trí này đã cho cậu thứ mà người ba ruột của cậu cũng chưa từng đem lại.
Thính Phong không biết đó có phải là tình thương của người cha hay không, nhưng cậu càng ngày càng cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ An Lan đứng ở đó cũng yên tâm đến lạ kỳ.
Có lẽ, cậu bé quen dần với sự tồn tại của Hạ An Lan.
Từ bé đến lớn, cho dù đi đâu, ở trưởng học bị phê bình bao nhiêu lần, cha ruột của cậu cũng chưa từng xuất hiện. Mỗi lần cậu đánh nhau với người khác, đều là mẹ cậu ra mặt hòa giải, cầm tiền đi xử lý. Trong cuộc sống của Thính Phong chưa từng xuất hiện nhân vật tên là cha.
Nhưng Hạ An Lan đột nhiên hung hăng tiến vào gia đình cậu, tiến vào cuộc sống của cậu. Anh đến trường học, trước mặt các giáo viên nói Nhạc Thính Phong là con trai anh, anh là cha cậu, có việc gì thì đến tìm anh.
Cậu gây họa, Hạ An Lan cũng sẽ xuất hiện, chỉ cần cậu làm đúng, anh sẽ đứng trước mặt cậu nói chuyện với giáo viên rằng: Tôi tin con trai tôi là học sinh xuất sắc nhất.
Lời nói như vậy đến mẹ cậu cũng chưa từng nói.
Trong tất cả mọi chuyện, người đầu tiên tin tưởng cậu một cách vô điều kiện chính là Hạ An Lan.
Mấy hôm nay tối nào, Hạ An Lan cũng kèm Nhạc Thính Phong đến khuya. Chỗ nào cậu học không tốt, anh sẽ dùng mọi cách chỉ bảo cho cậu, chưa từng mất kiên nhẫn.
Hôm nay cậu có thể thi đạt, có thể có được thành tích này, thực sự… đều nhờ có Hạ An Lan.
Tình thương của cha!
Bốn chữ này có lẽ chính là cảm giác Hạ An Lan đem đến cho cậu.
Không quá nặng nề, còn làm cậu cảm thấy có lúc rất ghét nhưng lại rất an toàn. Cho dù người khác có đánh giá cậu thế nào thì cuối cùng Hạ An Lan cũng không thay đổi thái độ, vẫn luôn đứng ở đó.
Trong thời gian ngắn nhất, thành tích của Nhạc Thính Phong đã được truyền khắp trường.
Ngữ văn 98 điểm, toán 100 điểm, tiếng anh 99 điểm. Đây đúng là một thành tích thần kỳ. Đương nhiên cũng là thành tích đứng đầu cả khối 8.
Hơn nữa, đề thi hôm nay còn khó hơn nhiều so với đề thi bình thường.
Nếu như cho Nhạc Thính Phong đề thi dễ hơn một chút nữa vậy thì không phải là môn nào cậu bé cũng đạt điểm tối đa sao?
Câu hỏi thi của Nhạc Thính Phong và đáp án bao gồm cả nháp đề thi cậu bé dùng để tính toán đều được dán trên mảng thông báo của trường, tất cả học sinh đều có thể nhìn rõ tất cả các thành tích.
Mặc dù vẫn còn nhiều nghi ngờ, nhưng lần này rõ ràng số người tin tưởng càng nhiều bởi vì rất nhiều học sinh tận mắt chứng kiến quá trình Nhạc Thính Phong làm bài thi trong hội trường.