Ây da, tiểu tử thối này, còn dám nói anh ấu trĩ, không muốn sống nữa phải không? Đây là nhà của anh, anh là nam chủ nhân của cái nhà này.
Lúc đó Du Dực đã không vui, sao chưa từng nói chứ, hôm nay còn vừa nói xong nữa là. Ấu trĩ thì đã sao, ai nói đàn ông không thể ấu trĩ chứ?
Du Dực hất cằm, “Thế nào, không định chạy?”
“Chú bảo cháu chạy vậy cháu chắn chắn sẽ chạy, chỉ là... ” Nhạc Thính Phong không sợ Du Dực cố ý kéo dài một hơi nhưng không nói những lời phía sau nữa.
Du Dực hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Chỉ là, cháu chỉ hơi nghi nhờ ban đầu rốt cuộc chú làm thế nào mà theo đuổi được dì Tiểu Ái.”
Du Dực đen mặt: “Tiểu tử thối, cháu có ý gì chứ?”
“Không có ý gì, chỉ đơn thuần hiếu kỳ thôi.”
Du Dực cười haha, đúng là nghé con không sợ hổ. Ở nhà của anh, trước mặt anh, lại dám nói những lời này, được, được, nói như vậy, xem ra tinh lực của cháu rất dồi dào.
Du Dực nhìn đồng hồ một cái: “Giờ vẫn còn sớm, hôm nay chạy 5000m, thiếu một mét cũng không được, lập tức, bây giờ bắt đầu chạy.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật...
5000m, đây chẳng phải cố ý muốn tối nay cậu khỏi phải ngủ rồi sao?
Nhạc Thính Phong có hơi khiếp sợ, nói: “Chú Du… chuyện này… có phải… có hơi... ”
Du Dực khoanh tay, trên mặt kèm vẻ châm biếm, “Thế nào? Chê nhiều à? Vậy cháu có thể không chạy, dù gì chú cũng không sao, bất quá sau khi về chú nói với Thanh Ti, đừng ngồi xe của anh Thính Phong nữa. Dù gì sức khỏe của cháu cũng yếu như thế, giống như một đứa con gái vậy. Nói không chừng chưa đến trường học đã không chạy nổi nữa rồi.”
Đương nhiên Nhạc Thính Phong biết, Du Dực đang khích cậu, nhưng, là một người con trai, dù cho biết rõ, cậu cũng không nhịn được. Cậu còn nhỏ tuổi, tuổi của cậu vẫn chưa thể khống chế cảm xúc như Du Dực và Hạ An Lan được.
Thanh Ti hy vọng mỗi ngày có thể được cậu chở đến trường như thế, nếu đột nhiên nói với cô bé, Nhạc Thính Phong không được, tiểu nha đầu đó sẽ thất vọng biết chừng nào.
Nhạc Thính Phong không muốn trên mặt Thanh Ti lộ ra bất kỳ biểu cảm thất vọng đau buồn nào.
Cậu cắn răng: “Được, cháu chạy là được chứ gì.”
Chẳng phải chỉ là 5000m sao, có gì to tát chứ.
Nói thì nói vậy, nhưng Nhạc Thính Phong vừa nhớ đến con số đó, trong lòng có hơi khẩn trương. Ở trường học, môn thể dục nhiều nhất chỉ chạy 800m, chưa từng chạy nhiều như vậy.
Cậu biết thể lực mình cũng khá, nhưng, xa như vậy, cậu vẫn chưa từng thử qua.
Du Dực hình như sớm đã biết Nhạc Thính Phong sẽ đồng ý, gật đầu: “Được, vậy thì bắt đầu đi, chạy quanh tiểu khu.”
Nhạc Thính Phong xắn tay áo lên, thở mạnh một hơi, nhấc chân bắt đầu chạy.
Cậu biết hôm nay phải chạy rất xa, thế nên lúc mới bắt đầu cậu chạy không nhanh, “Cháu chạy ì à ì ạch như thế thì đến khi nào mới xong, tăng tốc lên.”
“Chú… Cứ bảo cháu chạy, chú cũng phải chạy đi chứ.”
Du Dực đương nhiên phải chạy, bằng không, tinh lực dư thừa hôm nay làm sao phát tiết chứ?
“Đương nhiên chú sẽ chạy, hơn nữa còn chạy nhiều hơn cháu. Hôm nay, chú sẽ cho cháu biết, đàn ông chân chính phải như thế nào.”
Nói xong, anh đã chạy vượt qua Nhạc Thính Phong, và nói: “Nhanh nhanh nhanh, tăng tốc lên.”
Nhạc Thính Phong cắn răng, chỉ đành đuổi theo, cậu thật muốn mắng Du Dực một câu không biết xấu hổ, Du Dực đã bao nhiêu tuổi, cậu bao nhiêu tuổi chứ?
Huống hồ, Du Dực làm nghề gì, nghe nói ban đầu là tốt nghiệp trường quân đội, từng là lính, thể lực kém được sao?
Lại đi so sánh với một cậu bé chưa trưởng thành như cậu?