Anh không tin, tiểu tử này tinh ranh như khỉ, có thể không hiểu ý anh nói sao? Rõ ràng là giả vờ.
Nhạc Thính Phong mải nghĩ đến cách hít thở mà Du Dực vừa dạy, và nghiêm túc dựa theo cách này để hít thở. Cậu cảm thấy đúng là chạy nhẹ nhàng hơn hôm qua nhiều, nhưng, vẫn rất mệt, nên não bộ đang tạm đóng, cậu nói: “Chú, lời chú vừa nói cháu thật sự chưa hiểu.”
Du Dực tỉ mỉ đánh giá cậu nhóc một lượt, phát hiện quả nhiên nét mặt của cậu đầy vẻ hồ đồ, hình như vẫn chưa hiểu, nếu đã như vậy, Du Dực tự nhiên sẽ không nhắc nhở cậu: “Tốt nhất là không hiểu.”
Nếu lỡ như nhắc nhở nó xong, ngược lại đó lại là gợi ý cho nó, dù cho không có ý gì, lúc đó cũng sẽ có ý thôi, vậy phải làm thế nào?
Hơn nữa, anh cảm thấy có lẽ bà xã nói đúng. Hai đứa vẫn còn là trẻ con, trong lòng vốn không nghĩ nhiều như thế, hiện tại vẫn chỉ là em gái, anh trai đơn thuần. Chắc do anh đã suy nghĩ nhiều rồi, thế nên, cứ để xem đã.
Nếu như, có thể cứ mãi đơn thuần là anh trai em gái như vậy, vậy thì cũng không tệ.
Nếu đến lúc nào đó, anh trai em gái biến chất, hừm, thì đừng trách anh!
Du Dực biết con gái sau này chắc chắn sẽ gả đi, nhưng bây giờ con bé vẫn còn nhỏ. Nếu tiểu tử thối này dám tranh giành sủng ái, anh không làm thịt nó không được mà.
Nhạc Thính Phong đổ đầy mồ hôi, rốt cuộc chú Du muốn làm gì?
Du Dực liếc cậu một cái: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn phía trước.”
Nhạc Thính Phong không nói gì, quay đầu nhìn về phía trước, trong lòng cậu chẳng thèm để ý đến anh, dù sao cũng sẽ không làm thịt cậu.
Chạy chậm khoảng 40 phút, Du Dực đắn đo ngày đầu tiên Nhạc Thính Phong đã chạy lâu như vậy, không dám để cậu chạy lâu hơn nữa, sau khi chạy xong, làm thêm một vài động tác rèn luyện nữa rồi thôi.
Nhạc Thính Phong cả người đầy mồ hôi trở về nhà. Thanh Ti vẫn chưa dậy, Du Dực bảo cậu lên lầu tắm rửa, tắm xong rồi xuống ăn sáng.
Lúc tắm rửa, Nhạc Thính Phong cảm giác, tay chân sắp không nhấc lên nổi nữa, chạy lâu như vậy, thật sự mệt quá rồi.
Thật ra cậu chạy được 30 phút đã sắp chịu không nổi rồi, nhưng nhìn thấy Du Dực vẫn như không có chuyện gì, cậu bèn cắn răng, nói với bản thân nhất định phải kiên trì, bằng không, sẽ bị anh xem thường.
Chạy xong 40 phút, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân thật sự sắp tàn phế rồi.
Cậu hy vọng bữa ăn sáng này, có thể lấy lại chút sức, bằng không, lát nữa chở Thanh Ti đi học, chắc sẽ không chở nổi.
Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái từ phòng ngủ bước ra.
Lúc đi qua phòng của Thanh Ti, cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước qua luôn, bỏ đi, tốt nhất khoan hãy gọi.
Nhưng còn chưa kịp bước xuống lầu, Nhiếp Thu Sính ở dưới lầu nhìn thấy cậu, liền nói: “Thính Phong, sẵn tiện gọi Thanh Ti dậy ăn sáng.”
Nhạc Thính Phong sững người, đành quay trở lên.
Đứng trước cửa phòng Thanh Ti, cậu gõ cửa hai tiếng: “Thanh Ti, dậy thôi, ăn sáng nào.”
Không có ai phản ứng, cậu tiếp tục gõ: “Thanh Ti, dậy ăn sáng thôi.”
Gõ liên tục, mấy lần, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, Nhạc Thính Phong cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Thanh Ti, mặc bộ quần áo ngủ màu hồng dâu tây đáng yêu, cái miệng nho nhỏ, đầu tóc rối bù, khuôn mặt nhỏ non nớt đang bĩu môi, mặt bên trái còn một vết in hơi đỏ, dáng vẻ đó cực kỳ đáng yêu.
Dù cho trước đây Nhạc Thính Phong cũng đã từng thấy, cũng không kìm được lòng, giơ tay lên xoa xoa đầu Thanh Ti mấy cái, khiến đầu tóc cô bé càng rối hơn.
Thanh Ti vừa dậy, vẫn còn đang mơ hồ: “Anh Thính Phong, người ta còn buồn ngủ lắm, có thể ngủ thêm một lúc không.”