Cậu từ chối vô cùng quả quyết, hoàn toàn không có chút do dự nào.
Nói thừa, cậu để Lộ Tu Triệt gặp Thanh Ti mới lạ! Lỡ như cậu ấy làm hư Thanh Ti ngoan ngoãn đáng yêu của cậu thì làm thế nào? Ai đền cho cậu?
Tiểu tử hư như Lộ Tu Triệt, vẫn nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn.
Dù gì trong lòng Nhạc Thính Phong, Thanh Ti quá ngoan ngoãn, quá đáng yêu, quá yếu đuối, bất kỳ người nào cũng có thể khiến cô bé bị thương. Cậu tuyệt đối sẽ không để bảo bối của cậu gặp tên nhóc xấu xa này đâu.
Lộ Tu Triệt trừng mắt: “Này, cậu có cần nhỏ mọn thế không? Gặp mặt một cái sẽ chết à?”
Cậu bất cẩn nói hơi to tiếng một chút, mọi người xung quanh bao gồm giáo viên đều nhìn sang. Họ đều cho rằng Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt lại xảy ra tranh chấp, rất lo lắng hai người họ sắp đánh nhau.
Nhưng, họ không ngờ rằng, Nhạc Thính Phong lại nhàn nhạt nói một câu: “Đương nhiên sẽ không chết, nhưng tôi không thích.”
Lộ Tu Triệt tức giận chỉ vào cậu: “Cậu... cậu...”
Hừm, cậu mặc kệ, cậu nhất định phải gặp. Càng không để cậu gặp, cậu càng muốn gặp thì đã sao.
Người mà Lộ Tu Triệt cậu muốn gặp, chuyện cậu muốn làm, không có gì là không được, không phải chỉ là một cô bé thôi sao? Muốn gặp là việc cực kỳ đơn giản.
Học sinh trong lớp đều kinh ngạc, họ chưa bao giờ thấy Lộ Tu Triệt bị ai chọc tức đến mức nói không thành lời, đã tức giận như thế rồi, lại chẳng ra tay xử lý Nhạc Thính Phong?
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Không lẽ Nhạc Thính Phong vừa đến, đã có thể hoàn toàn thu phục Lộ Tu Triệt sao?
Chuyện này... Thật không thể tưởng tượng nổi! Đây có còn là Lộ Tu Triệt mà họ biết không?
Lộ Tu Triệt từ lúc nào dễ nói chuyện như thế vậy?
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Những việc khác đều được, chỉ việc này là không được?”
Lộ Tu Triệt đập bàn, tức giận nói: “Tại sao lại không được?”
Nhạc Thính Phong hết sức điềm tĩnh nhìn cậu: “Việc này còn cần tôi nói sao? Em gái tôi là một cô bé rất đơn thuần, thật đó.”
Thế nên tôi không thể để nó gặp đứa hư như cậu được.
Lộ Tu Triệt lại một lần nữa bị tức nghẹn không nói nên lời: “Cậu... cậu… hừ, chúng ta cứ chờ mà xem. Tôi nhất định phải gặp được mới thôi.”
Bị ghét bỏ rồi, lại bị ghét bỏ rồi, Lộ Tu Triệt cậu muốn gặp em gái của cậu ấy, nể mặt cậu ấy, thế mà cậu ấy dám ghét bỏ cậu.
Cậu không học võ thì đã sao? Ở trường cậu hoành hành bá đạo thì đã sao? Cậu kiêu ngạo, cậu thích thế, Lộ gia nhà cậu có tiền, cậu vốn không cần học hành chăm chỉ, cũng không cần nhẫn nhịn ai. Cậu có tư cách hoành hành bá đạo.
Lộ Tu Triệt rất tức giận, nói: “Cậu đợi đấy, đến cuối tuần, tôi không đánh cậu phải bò về tôi không phải họ Lộ, đánh cho cậu kêu khóc, khiến cậu phải xin lỗi tôi.”
Bây giờ cậu rất muốn cuối tuần có thể đến thật nhanh, như thế cậu sẽ có thể xử lý Nhạc Thính Phong rồi.
Cậu nhớ lại dáng vẻ Nhạc Thính Phong lúc đánh nhau với người khác, trong lòng cậu có chút bất an, tên tiểu tử này cũng rất lợi hại, lỡ như đánh không lại, vậy thì mất mặt lắm.
Nhạc Thính Phong gật đầu, lật một trang trong quyển bài tập đang làm: “Được, vậy đợi đến khi cậu đánh tôi quỳ xuống rồi hẵng nói. Tôi phải học bài, cậu có thể yên lặng một chút không?”
Lộ Tu Triệt hất cằm, cao giọng nói: “Không được, dựa vào cái gì mà cậu dám khoa tay múa chân trước mặt bổn thiếu gia? Tôi đâu phải là thuộc hạ của cậu. Còn nữa, bây giờ cậu ngồi ở đây, là bổn thiếu gia khoan dung với cậu rồi, cậu đừng có mà được voi đòi tiên.”
Mắt Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm bài tập, đang nghiêm túc chọn đáp án, chẳng thèm nhìn Lộ Tu Triệt, tùy tiện nói một câu: “Ừm, được thôi, thế nên... có thể đừng làm ồn nữa được không?”
Lộ Tu Triệt lấy tay che ngực, tức quá, muốn đánh người quá!