Ngày mốt, nhất định phải là ngày mốt, bấy giờ trong lòng Lộ Tu Triệt chỉ có một suy nghĩ, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó!
Thật sự không được nữa, đến lúc đó sẽ… sẽ giả bệnh, đúng, giả bệnh!
Cậu sợ Nhạc Thính Phong nghi ngờ, vội giải thích nói: “Chủ yếu là vì ngày mai, nhà tôi có chút việc, không đi được, thế nên… ngày mốt đi.”
Nhạc Thính Phong vẫy tay với cậu nói: “Vậy được, ngày mốt gặp, tôi đợi điện thoại của cậu.”
“Được...!” Lộ Tu Triệt nở một nụ cười gượng.
Nhạc Thính Phong nhìn cậu một cái, “Cậu... không sao chứ?”
Lộ Tu Triệt vội vã lắc đầu: “Không sao, tôi... có thể có chuyện gì chứ!”
Nhạc Thính Phong nhún nhún vai: “Tạm biệt.”
Cậu cứ cảm thấy cả ngày hôm nay Lộ Tu Triệt rất kỳ quái, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói, chuyện này khiến Nhạc Thính Phong không biết phải làm sao.
Cậu vừa đi khỏi, Lộ Tu Triệt đã thở dài một tiếng, ngày mốt phải làm sao đây, Lộ Tu Triệt cậu không lẽ không đánh lại lại đi nhận thua trước sao? Cậu đâu phải loại người đó! Nhưng nếu không nhận thua, chỉ có thể ăn đòn thôi!
Nội tâm Lộ Tu Triệt vô cùng dằn vặt!
...
Nhạc Thính Phong vừa bước ra khỏi lớp học, có hai nam sinh đã vội vã đuổi theo cậu, “Nhạc Thính Phong đợi đã, đợi một chút... ”
“Có chuyện gì, tôi đang vội, nếu không gấp, thì đợi thứ hai hẵng nói.” Nhạc Thính Phong vẫn thản nhiên bước, cậu còn phải đi đón Thanh Ti, không có thời gian tán dóc với họ.
Nam sinh A bước đến bên trái cậu: “Ây da, ngày mai là thứ bảy rồi, không đi học, cậu gấp gì chứ?”
“Cậu không có việc gì không có nghĩa là tôi cũng không có việc gì, tránh ra.” Nhạc Thính Phong có hơi phiền, cậu đối với người lạ thường đều chẳng có bao nhiêu nhẫn nại, huống hồ lúc này cậu còn thật sự đang vội.
Nam sinh B: “Nhạc Thính Phong, Nhạc Thính Phong, chỉ nói hai câu thôi, nhanh lắm... ”
Bước chân Nhạc Thính Phong chững lại: “Vậy cậu còn không nói mau.”
Hai nam sinh đuổi theo rất sát, nam sinh A hỏi: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là… cậu… cậu dùng cách gì, trong thời gian ngắn như thế, khiến quan hệ với Lộ Tu Triệt tốt như thế?”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, hai người họ chạy đến chỉ vì hỏi vấn đề này?
Thấy cậu không nói gì, hai nam sinh đó tưởng rằng cậu không muốn chia sẻ, nói: “Ầy, nói với chúng tôi đi? Chúng ta đều là bạn học mà, cậu đừng giấu riêng cho mình chứ?”
Không có ai không muốn có quan hệ tốt với Lộ Tu Triệt. Tất cả mọi người đều biết, làm bạn với cậu ấy, sẽ mang đến lợi ích rất lớn, bất luận là cuộc sống học tập, hay là trình độ vật chất hằng ngày, đều sẽ được nâng cao, ở trong trường cũng sẽ không có ai dám ức hiếp.
Vấn đề hai người này hỏi, là cả lớp họ, đa số mọi người đều muốn hỏi.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong dần trở nên khó coi: “Các cậu đuổi theo chỉ để hỏi vấn đề ngu xuẩn này à?”
Làm lỡ mất thời gian quý báu của cậu, kết quả lại hỏi chuyện này, Nhạc Thính Phong thật muốn mắng người.
Hai người đó không vui: “Vấn đề này sao lại ngu xuẩn?”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Các cậu học cùng lớp với cậu ấy lâu hơn tôi, nói cách khác, các cậu hiểu cậu ấy hơn tôi. Chung sống với cậu ấy không tốt, là vấn đề của các cậu, tôi nói với các cậu thì có tác dụng gì chứ?”
Hai nam sinh đó càng không vui, hừ một tiếng: “Sao cậu lại như thế, không phải cậu sợ nói cho bọn tôi biết, bọn tôi sẽ trở thành bạn của cậu ấy, cậu sẽ chẳng được lợi ích gì nữa. Loại người gì vậy chứ, không ngờ cậu lại nhỏ mọn như thế.”
Nhạc Thính Phong cười haha, bây giờ trong đầu học sinh sơ trung đều là bã đậu hết à? “IQ của các cậu quả đáng thương.”
Cậu quét mắt qua hai nam sinh đang đầy vẻ bất bình đó, “Được rồi, tôi nói cho các cậu biết, nghe cho kỹ, —Mị lực nhân cách.”