Lộ Tu Triệt nghĩ: hừ, nếu không cho em gái cậu đến, vậy thì người làm anh như cậu tới cũng được chứ? Nếu không có ai tới, chẳng phải cậu sẽ rất mất mặt sao? Dù là ai đi chăng nữa, phải có một người đến mới được.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, lập tức từ chối: “Không thể, mỗi ngày tôi phải đưa đón em gái đi học, không có thời gian.”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật, một cái lý do thôi mà cậu ta dùng tới vài lần? Không thể đổi một cái khác được sao?
“Nhạc Thính Phong, có thể chú ý chút cái lý do từ chối của cậu không hả?”
Nhạc Thính Phong còn chân thật nói: “Đây là lý do tôi để tâm nhất, tôi không thể nào tới nhà cậu ở được đâu. Tôi đến thì ai chăm em gái tôi hả?”
Cậu cảm thấy đây là chuyện quan trọng nhất, Thanh Ti lúc nào cũng là quan trọng nhất.
Huống chi… Tại sao cậu phải tới nhà họ Lộ ở chứ? Hai người họ bây giờ còn chưa là bạn, đúng, còn chưa phải là bạn. Lúc trước cậu cũng thấy Lộ Tu Triệt khá được, có thể kết bạn với nhau.
Nhưng hiện tại, nhìn một chút, cậu cảm thấy cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Hơn nữa, tại sao Lộ Tu Triệt nhất định phải để cho cậu hoặc Thanh Ti tới ở nhà cậu ta chứ, chẳng lẽ cậu ta có mưu đồ gì với mình?
Ánh mắt Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt cũng thay đổi, ghét bỏ không thôi.
Lộ Tu Triệt còn chưa biết suy nghĩ của Nhạc Thính Phong về mình đã xảy ra biến hóa, cậu ta nói: “Vậy cậu và em gái cậu cùng…”
Một chữ chưa nói xong đã bị ánh mắt của Nhạc Thính Phong dọa cho phải nuốt xuống.
Nhạc Thính Phong nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cậu dám nói ra chữ cuối cùng, có tin tôi đánh vỡ đầu cậu không hả?”
Trong lòng Lộ Tu Triệt nhảy dựng: “Khụ khụ, được được, không nói thì không nói, tôi không nói là được chứ gì… Quỷ hẹp hòi, xí…”
Nhạc Thính Phong đứng lên: “Hôm nay đánh cậu một cái, tốt nhất cậu nên nhớ rõ, sau này đừng có nói mấy lời kiểu đó, nếu không tôi sẽ còn đánh cậu.”
Lộ Tu Triệt càng tức thì mắt càng đau, “Hừ, không cần cậu nói, một đấm này tôi nhớ rõ rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi gấp bội, cậu cứ chờ đấy.”
Cậu thề, từ nay về sau, nhất định sẽ cùng lão ba tìm tới thầy dạy võ kia học cách đánh lộn. Cậu nhất định phải đánh ngã được Nhạc Thính Phong mới thôi.
“Được, tôi chờ.” Nhạc Thính Phong không chào tạm biệt một câu đã xoay người rời đi.
Sau khi cậu đi rồi, Lộ Tu Triệt vỗ bàn một cái.
“Thằng nhóc thối, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.”
Trong đầu Lộ Tu Triệt liền nghĩ xem nên báo thù như thế nào.
“Thiếu gia, chúng ta mau đi bệnh viện thôi.” Trong lòng bọn vệ sĩ cực kỳ lo lắng. Nếu để Lộ đổng thấy con trai bảo bối của ông ấy bị người đánh sưng mặt thế này, không biết họ sẽ bị thu thập thế nào nữa. Hai người bọn họ chỉ là vệ sĩ thôi mà.
Lộ Tu Triệt che mắt lại: “Đi bệnh viện cái gì, về nhà.”
Giờ cậu đã rất dọa người, cậu không muốn đi bệnh viện.
Vệ sĩ bất an, nói: “Nhưng vết thương của cậu?”
Lộ Tu Triệt dùng con mắt còn lại trừng lên nhìn họ: “Tôi nói là về nhà, nghe mà không hiểu à?”
Tiểu tổ tông đã nói như thế, vệ sĩ cũng không dám nói gì khác nữa, “Vâng vâng vâng, để chúng tôi đưa cậu về nhà.”
Trên đường về nhà, lòng dạ của hai vệ sĩ cực kỳ giày vò. Bọn họ không biết về nhà sẽ bị ông Lộ thu thập như thế nào nữa. Lộ đổng chỉ có thể dễ nói chuyện khi ở trước mặt con trai ông ấy mà thôi.
Cho nên, trước tiên bọn họ phải lấy lòng tiểu tổ tông này, chỉ cần Lộ Tu Triệt nói chuyện giúp họ thì chắc chắn họ sẽ không bị đuổi việc.
Vệ sĩ A thể hiện sự căm phẫn, nói: “Thiếu gia, Nhạc Thính Phong kia cũng thật quá đáng. Sao cậu ta có thể đối xử với cậu như thế chứ. Tôi nghĩ cậu ta rõ ràng là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.”