Lộ Tu Triệt cảm thấy dù sao mặt cũng bị đấm một cú rồi, nếu có thể để Nhạc Thính Phong đấm thêm một cú nữa, đổi lại cậu ta sẽ đưa Thanh Ti tới nhà mình dự “sinh nhật”, vậy… cũng đã rất có lời.
Quan trọng là, dù sao cậu cũng đâu có đánh lại được Nhạc Thính Phong đâu.
Vì thế, Lộ Tu Triệt thật sự nghiêng mặt ra. Đời này, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đánh vào mặt, hơn nữa, sau khi bị đánh vào bên trái còn đưa nốt cả má phải ra mời mọc. Nếu là trước kia, Lộ Tu Triệt không bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày thế này… Ừm, chính là bị coi thường.
Nhưng Lộ Tu Triệt cân nhắc trong lòng, nếu cậu thế này, có lẽ… Nhạc Thính Phong cũng có thể sẽ không đánh nữa. Đúng thế, đều nói không ai đánh người đang cười mà.
Nhưng mà cậu lại coi thường Nhạc Thính Phong rồi, cậu ta đâu chỉ là dám đánh chứ.
Lộ Tu Triệt chìa mặt ra, đợi một hồi cũng không thấy Nhạc Thính Phong đánh mình. Cậu đắc ý trong lòng, đang định quay đầu thì chỉ cảm thấy ở đối diện có gió ào tới, sau đó…
Cậu lại nghe thấy một tiếng “bốp” quen thuộc vang lên, đó là tiếng của nắm tay nện lên mặt người.
Sau tiếng vang, Lộ Tu Triệt liền cảm giác được sự đau đớn. Cậu đưa tay che mắt theo bản năng rồi kêu lên.
Lộ Tu Triệt chỉ cảm thấy mắt như mù rồi, kêu lên thảm thiết: “Mẹ kiếp, cậu dám đánh thật à?”
Nhạc Thính Phong cười lên một tiếng: “Không phải cậu bảo tôi đánh ư? Sao lại cảm thấy cậu chẳng thật lòng tí nào. Lộ Tu Triệt, tôi không ngờ cậu lại là người như thế, vô liêm sỉ thì cũng thôi đi, lại còn nói mà không giữ lời.”
Đánh một chút thì sao chứ, hôm nay cậu còn muốn đánh cho nó kêu cha gọi mẹ, sau này không dám chạy tới trước mặt Thanh Ti nói lung tung nữa.
Lộ Tu Triệt tức giận tới mức không những mắt đau mà còn dạ dày đau, gan cũng đau. Nhạc Thính Phong này thật là con mẹ nó không biết xấu hổ. Rõ ràng người bị đánh là mình, kết quả còn phải nhận sai nữa, “Cậu… Cậu… Được được, vừa rồi xem như tôi nói sai, tôi rất thật lòng, cậu đánh xong chưa?”
Nhạc Thính Phong xắn tay áo: “Chưa xong.”
Lộ Tu Triệt sợ tới mức vội vàng lùi lại: “Nhạc Thính Phong, có phải cậu đã quá đáng lắm rồi không hả?”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Quá đáng, tôi quá đáng thế nào chứ, không phải chúng ta là bạn à? Chẳng lẽ bạn bè thỉnh thoảng luận bàn với nhau một chút cũng không được sao? Hơn nữa, tôi cũng không quá đáng chạy tới trước mặt em gái cậu nói hươu nói vượn mà, tuần sau cũng không phải sinh nhật của tôi.”
Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong đi lại gần mình thì giơ tay ra: “Tôi… tôi… Nhạc Thính Phong, cậu lùi lại ngay, lùi lại ngay… Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Không phải tôi vẫn từ từ nói chuyện với cậu sao? Cậu còn muốn tôi nói thế nào nữa, có muốn ôn hòa thêm chút nữa không?”
“Đừng, đừng, Nhạc Thính Phong, coi như tôi sợ cậu rồi, cậu đừng nhúc nhích có được không hả. Tôi biết, hôm qua tôi không nên chạy tới trước mặt mẹ và em gái cậu, nhưng tôi cũng bị cậu làm cho tức quá mà. Cậu có biết cậu là người đầu tiên dám đánh tôi thế này không hả? Tôi tức giận là đúng rồi còn gì nữa? Được được được, tôi không nói nữa là được chứ gì, cậu buông tay trước đi đã…”
Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong đã giơ tay lên thì sợ tới mức vội vàng ôm chặt lấy đầu.
Xung quanh vắng lặng, vệ sĩ của Lộ Tu Triệt cũng không ở đây, đương nhiên cậu không dám cứng đối cứng với Nhạc Thính Phong rồi, lỡ như bị đánh tới mức không đứng dậy được thì phải làm sao?
Cho nên, cứ nhận thua đi, ngoan ngoãn nhận thua là được rồi.
Lộ Tu Triệt giơ tay lên: “Nhạc Thính Phong, tôi sai rồi đã được chưa? Coi như hôm qua tôi chưa nói gì với em gái cậu, các cậu không cần tới, thế đã được chưa hả?”