Động tác của Lộ Tu Triệt cũng dừng lại, cậu cúi đầu nên Nhạc Thính Phong không nhận ra vẻ mặt của cậu.
Nhưng nghĩ cũng biết là sẽ không tốt rồi.
Bọn họ gần như đều lập tức đoán được đây là điện thoại của ai, mười phần thì có tới tám, chín phần là tiểu tam ông Lộ nuôi bên ngoài.
Nhưng loại chuyện này, chắc Lộ Tu Triệt cũng quen rồi.
Cũng may, rốt cuộc ông Lộ vẫn để ý tới con trai, nói với người phụ nữ trong điện thoại hai câu liền cúp máy.
Sau khi đặt di động xuống, không biết miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Nhưng vừa ngẩng đầu đã lập tức trở thành ông bố tốt, trên mặt treo nụ cười tươi: “Hai đứa các con ăn nhiều một chút, tuổi còn nhỏ, phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng. Tuy nói hai đứa các con rất cao nhưng lại quá gầy, mau, mau ăn nhiều vào.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cảm ơn chú Lộ.”
Trong lòng cậu cân nhắc, nhìn thái độ của ông Lộ thì có lẽ cũng không có nhiều hứng thú với người đàn bà kia, cho nên không có quá nhiều ảnh hưởng tới Lộ Tu Triệt.
Cậu thấy khóe miệng Lộ Tu Triệt hơi nhếch lên vẻ trào phúng, sau đó nhét một miếng thịt bò rõ to vào mồm, nhai nhuồm nhoàm.
Bữa cơm này, đại khái chỉ có Nhạc Thính Phong ngon miệng nhất.
Hôm nay ông Lộ cho người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, ông và Lộ Tu Triệt không có tâm tư ăn, nhưng mà Nhạc Thính Phong lại ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong, ông Lộ chuẩn bị rời đi. Trước khi đi nói với hai thằng nhóc: “Hai đứa chơi vui vẻ nhé, nếu có thời gian thì trao đổi một chút kiến thức học tập cũng tốt.”
Lộ Tu Triệt nghe tới học là không vui, “Được rồi, được rồi, ba, ba mau đi đi, con biết ba đang vội vã lắm rồi.”
Ông Lộ dạy dỗ cậu: “Ranh con, học tập Nhạc Thính Phong nhiều vào, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chơi.”
“Biết rồi, biết rồi, đi nhanh đi.” Lộ Tu Triệt xua tay bảo ông già mình mau rời đi.
Ông Lộ lại nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, chú đi làm đây, đúng rồi, tối ở lại chơi nhé, ở thêm vài ngày cũng được.”
“Cảm ơn chú, nhưng chiều cháu phải về nhà, ở nhà còn có việc.”
Nhớ ra ở nhà còn một cô bé con luôn mong chờ mình mình, trong lòng Nhạc Thính Phong cũng ấm lên.
“Ai nha, thế thì tiếc quá, sau này cháu có thể tới ở đây bất cứ lúc nào, đừng khách khí nhé!”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, chú Lộ, cháu sẽ không khách khí.”
Ông Lộ đi rồi, Lộ Tu Triệt liền bá vai cậu: “Đi, đi xem phim, gần đây có một bộ phim Hollywood rất hay, cực kỳ kích thích. Tôi nói cho cậu nghe, đừng để ý tới ba tôi, cũng không biết hôm nay ông ấy bị chạm vào dây thần kinh nào, tám phần là thấy cậu nên bị kích thích đấy.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười không nói gì.
Cậu biết tâm tình của Lộ Tu Triệt hiện tại không tốt như biểu hiện bên ngoài, nhưng cậu cũng không phải mẹ cậu ta, tốt nhất là quên chuyện làm chị Thanh Tâm chuyên an ủi người khác đi.
Buổi chiều, Nhạc Thính Phong ngồi trong rạp chiếu phim ở nhà họ Lộ xem phim, xem một bộ phim hành động, đặc hiệu đánh nhau cực kỳ kích thích. Sau khi xem xong, thời gian cũng muộn, Nhạc Thính Phong chuẩn bị chạy lấy người.
Lộ Tu Triệt không đồng ý: “Đi nhanh thế, trời vẫn còn sớm mà, chơi thêm chút nữa rồi hãy đi. Khó khăn lắm cậu mới tới được một lần, chơi thêm một chút nữa, chúng ta lên lầu chơi bi-a đi. Cậu về sớm thì có làm gì đâu chứ, ăn cơm tối xong tôi tự mình đưa cậu về, có được không hả?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không được, tôi đã đồng ý với Thanh Ti sẽ về sớm. Nếu tôi không về, con bé sẽ khóc nhè mất.”
Lộ Tu Triệt trợn mắt coi thường: “Khóc cái gì mà khóc chứ, con gái thật phiền phức.”