Lộ Tu Triệt bất đắc dĩ đành buông tay ra, nhưng vẫn đi sát bên cạnh Nhạc Thính Phong, không dám đứng cách quá xa.
Gần ra khỏi nhà ma, không gian dần sáng sủa, cũng không có thứ gì đó dọa người, lúc này lá gan Lộ Tu Triệt mới lớn hơn một chút. Cậu thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhạc Thính Phong, nhất thời cảm thấy vừa hâm mộ, vừa khâm phục.
Từ lúc xảy ra chuyện, toàn bộ quá trình, Nhạc Thính Phong vô cùng lợi hại, đầu óc cũng lợi hại, thân thủ cũng rất tốt.
Lại nhìn chính mình, cậu chỉ có thể thở dài, đúng là không thể so sánh được.
Cậu hỏi: “Nhạc Thính Phong, cậu… vì sao cậu lại giỏi như thế? Cậu không sợ à?”
Nhạc Thính Phong lườm cậu một cái: “Cậu cảm thấy tôi giỏi thật à?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng thế, cậu thật sự rất giỏi, thật đấy…”
Mặc dù, trước khi trải qua chuyện này, Lộ Tu Triệt biết Nhạc Thính Phong đã là một người rất giỏi rồi, nhưng khi đó cậu vẫn không phục trong lòng, cậu còn cảm thấy có lẽ chỉ cần mình cố gắng thì một ngày nào đó cũng có thể vượt qua được Nhạc Thính Phong.
Nhưng giờ Lộ Tu Triệt hoàn toàn đã phục sát đất Nhạc Thính Phong rồi.
Cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và Nhạc Thính Phong không phải chỉ có một tí tẹo, độ gan dạ sáng suốt, đầu óc, thân thủ, ở điểm nào cậu cũng kém người ta hết.
Dù sao, cậu cũng không nên ghen tị, cậu chỉ cảm thấy sau này nên quan hệ tốt với Nhạc Thính Phong. Như hôm nay, nếu không có Nhạc Thính Phong, một mình cậu sao có thể xoay sở được chứ, sợ đã sớm bị bắt làm con tin rồi.
Lộ Tu Triệt cảm thấy quen với Nhạc Thính Phong tuy thỉnh thoảng vẫn bị ăn đòn nhưng ít nhất ở cạnh cậu ta sẽ rất an toàn.
Nhạc Thính Phong cười giễu: “Không phải tôi mạnh, là cậu quá yếu.”
Cậu thì có gì mà giỏi chứ, so với Du Dực, cậu chẳng khác nào một con kiến, lúc nào cũng có thể bị đè chết, ở trong tay Du Dực, cậu còn không thắng được một hiệp.
Trước kia, cậu cũng không biết mình nhỏ yếu thế nào, may là bây giờ cũng biết rồi.
Lộ Tu Triệt thật đau đầu, nếu là trước đây bị Nhạc Thính Phong nói vậy, chắc chắn cậu sẽ phản bác, nhưng giờ… cậu cảm thấy người ta nói đúng, bản thân cậu quá yếu.
Cậu lại hỏi: “Nhạc Thính Phong, vừa rồi cậu không sợ sao?”
“Sợ chứ.” Nhạc Thính Phong trả lời thẳng thắn.
“Cậu mà cũng biết sợ sao, tôi không nhìn ra đấy.” Lộ Tu Triệt cực kỳ kinh ngạc trước đáp án này.
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Sợ thì cũng không nhất định phải lộ ra ngoài.”
Hai người ra khỏi nhà ma, ánh nắng bên ngoài hơi chói chang, hai người đồng thời che mắt lại.
Hít vào không khí mới mẻ, Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, không khí bên trong thật quá khó ngửi.
Vừa ra, Nhạc Thính Phong đã nhìn thấy người đứng bên ngoài, kinh ngạc hỏi: “Chú, sao chú lại ở đây?”
Lộ Tu Triệt nhìn Nhạc Thính Phong kinh ngạc, nhưng cậu liền nghĩ, hình như Nhạc Thính Phong từng nói mình có ba dượng, vậy… đây chính là ba dượng của cậu ta sao?
Du Dực đứng dựa vào một pho tượng bên ngoài cửa nhà ma, cầm di động chơi, thấy hai người đi ra liền thu di động lại hỏi: “Xong rồi à?”
Nhạc Thính Phong nghe vậy liền kinh ngạc, nghe thì hình như Du Dực đã biết hết rồi.
Cậu hỏi: “Chú… biết ạ?”
Du Dực quan sát qua hai người, “Sao người ngợm lại kinh thế kia? Chảy máu? Bị đánh?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không ạ, không phải… Đây không phải máu của bọn cháu, bọn cháu không bị đánh.”