Trong lòng Lộ Hướng Đông rất hối hận. Hắn cảm thấy mình đúng là có mắt như mù, không ngờ lại để mắt đến loại đàn bà như Bạch Lộ Vy.
“Tiểu Triệt, ba sai rồi, cho ba vào trong nhé.”
Năn nỉ độ mười phút, Lộ Tu Triệt mới đồng ý để hắn vào.
“Con trai, thế nào, hôm nay bị dọa sợ rồi chứ?”
Lộ Tu Triệt không nói gì. Bị dọa sợ rồi sao?
Có lẽ là vậy, khi ra khỏi khu vui chơi giải trí, cậu không cảm thấy sợ sệt mấy, nhưng khi còn một mình, cứ nhắm mắt lại, là lại hiện ra cảnh máu me khắp sàn, còn cả những ngón tay bị chặt đứt, còn cả xác chết!
Bình thường vào giờ này, Lô Tu Triệt phần nhiều cảm thấy buồn ngủ rồi, nhưng hôm nay, rõ ràng buồn ngủ rồi, cậu vẫn không ngủ được, vì không nhắm nổi mắt.
Lộ Hướng Đông rất hiểu con trai mình. Bình thường tính khí nó không mấy dễ chịu, có lẽ mọi người đều nghĩ nó là một Tiểu Ma Vương hỗn xược. Thực ra, trong lòng nó rất sạch sẽ, rất đơn thuần, nó chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ. Nếu như bình thường hỏi có phải bị dọa rồi không, nó sẽ tỏ vẻ khinh bỉ mà nói “ba mới bị dọa thì có“. Nhưng hôm nay, lại không nói gì, có thể thấy là sợ hãi thật rồi.
Cục trưởng Lưu đã nói cho hắn biết tình trạng thê thảm của bọn người xấu, không có ai trong số bọn chúng còn lành lặn, khi khiêng ra ngoài, đã chết bốn tên. Sau khi đưa đến bệnh viện, hai tên không kịp cấp cứu, quả thật tương đối khốc liệt.
Trong lòng Lộ Hướng Đông nhói lên từng hồi sợ hãi, hắn vỗ đầu con trai: “Đừng sợ, qua rồi, sau này ba sẽ tìm thêm cho con vài vệ sĩ nữa, chắc chắn sẽ bảo vệ được con.”
Lộ Tu Triệt dường như không nghe thấy những lời đó, nói: “Những huấn luyện viên mà ba tìm cho con lần trước, tìm họ quay lại đi.”
Những huấn luyện viên đấm bốc dạy cậu lần trước bị cậu cho nghỉ rồi. Vốn cậu nghĩ rằng, dù sao cũng không đánh lại được thì thà không học còn hơn.
Nhưng sau chuyện hôm nay, cậu lại cảm thấy mình phải có chút võ nghệ mới được, không thể cứ kém xa Nhạc Thính Phong như thế, không thì sau này Thanh Ti làm sao còn muốn chơi với cậu nữa.
Lộ Hướng Đông biết lần này con trai đã nhận thức được tầm quan trọng của võ thuật rồi, “Được, lần này ba sẽ tìm cho con một huấn luyện viên giỏi nhất.”
Một lúc sau, hắn hỏi Lộ Tu Triệt: “Con kể cho ba nghe, hôm nay ở nhà ma, hai đứa các con đã trải qua những chuyện gì có được không?”
Hắn ta muốn biết, rốt cuộc Nhạc Thính Phong đã làm gì, khiến hai nhóm côn đồ đó tự động lao vào ẩu đả.
Lộ Tu Triệt miễn cưỡng kể hết một lượt từ đầu đến cuối, từ chuyện Nhạc Thính Phong đã dạy mình giả vờ chết như thế nào, còn nói từng câu từng câu khiêu khích hai nhóm côn đồ đó đánh nhau ra sao.
Nghe xong, Lộ Hướng Đông không thể không thốt lên: “Thật đúng là… hữu dũng đa mưu! Thằng bé này tiền đồ không thể đo đếm được.”
Tuổi còn nhỏ, gặp chuyện không sợ hãi, trí tuệ hơn người, không ngờ lại nghĩ ra được cái cách dọa người như vậy. Cách này sợ là đa phần người lớn còn không làm được. So sánh hai đứa trẻ với nhau thì, con trai hắn quả thật yếu đuối hơn nhiều.
Hắn than thở: “Ngày mai hai ba con mình đi đến nhà Nhạc Thính Phong, phải đến thăm viếng nhà họ. Quả thật cần phải cảm ơn họ, không có họ thì ba không được nhìn thấy con nữa rồi.”
Lộ Tu Triệt vốn dĩ đang bực mình, nghe thấy thế liền sáng mắt: “ba, ba nói đúng lắm, giúp một trả mười, đằng này người ta cứu mạng con, còn giúp ba tiết kiệm bao nhiêu tiền, phải cảm tạ đâu ra đấy mới được.”
Như vậy có thể đến tìm Thanh Ti chơi rồi, hihi… Tiểu Thanh Ti, anh đến rồi đây!