Buổi tối, Nhạc Thính Phong hiếm hoi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ đẻ và ba dượng của cậu.
Trước tiên, Hạ An Lan nói vài câu với cậu, hỏi tình hình hiện giờ ra sao, sau đó liền bị Tô Ngưng Mi cướp mất.
Nhạc Thính Phong nghe thấy Tô Ngưng Mi nói với Hạ An Lan rằng: Em vừa xay sinh tố, anh mang lại đây cho em một cốc.
Sau đó Hạ An Lan bị dụ đi rồi.
Tô Ngưng Mi tranh thủ thời gian, khẽ hỏi: “Thính Phong, hôm nay con và Thanh Ti cùng nhau đến công viên trò chơi à.”
Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt, cậu không cần nghe cũng biết mẹ mình có ý gì: “Vâng ạ.”
“Thế nào, chơi với Thanh Ti có vui không?” Tô Ngưng Mi vui mừng hỏi.
Cô không biết hôm nay Nhạc Thính Phong đã gặp phải chuyện gì, chỉ cảm thấy rằng, con trai mình và Thanh Ti cùng nhau đến công viên, thật là tình tứ.
Tiếc là cô không ở đó, cô mà ở đó, nhất định sẽ chụp ảnh cho bọn trẻ từ đầu đến cuối.
Nhạc Thính Phong tiện mồm nói: “Vâng, cũng không tồi.”
“Tình cảm giữa con và Thanh Ti thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ.” Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn Thanh Ti lúc đó đang xem phim hoạt hình, ánh mắt trở nên trìu mến.
Tô Ngưng Mi giữ lấy điện thoại nói: “Cứ nghĩ đến ngày nào đi học tan học con đều đạp xe đèo Thanh Ti đằng sau là mẹ lại cảm thấy vui sướng, tâm hồn thiếu nữ lại trẻ trung trở lại.”
Nhạc Thính Phong không nén được thở dài, sao mẹ cậu lại có những ý nghĩ không nên có đó! Không cảm thấy vớ vẩn sao?
“Mẹ, mẹ không còn là thiếu nữ nữa, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
“Rất tốt, chú ấy đối xử với mẹ rất tốt, không tìm được điểm nào không tốt. Hai hôm trước ông bà ngoại con đến thăm mẹ, tiếc là con không ở đây.” Tô Ngưng Mi bỗng nhiên tiếc rằng con trai không ở đó, nhưng… lại không hối hận đã đưa nó đến thủ đô.
Sau khi cuộc khủng hoảng của Hạ An Lan qua đi, tất cả mọi thẩm tra của cấp trên với anh đều hủy bỏ, Hải Thành không thể không có anh.
Hạ An Lan nhanh chóng quay trở lại công việc bình thường, mặc dù bận, nhưng không hề lơ là Tô Ngưng Mi.
Tình cảm của hai người vẫn nóng bỏng ngọt ngào, dính chặt lấy nhau.
Thế nên, con trai không ở bên cạnh, cũng rất tiện.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “À… thế thì tốt, thế lễ cưới của hai người thì sao? Chú ấy có nói bao giờ tổ chức không?”
Cậu vẫn khá muốn biết, bao giờ Hạ An Lan có thể đem đến cho mẹ cậu một thân phận quang minh chính đại, sống cùng nhau mà không có danh phận thì có là gì?
Tô Ngưng Mi ngượng ngùng đáp: “Ý của bà ngoại con là, hai người chúng ta nên đăng ký kết hôn trước, sau đó… lễ cưới ý mà, không thì để đến Tết. Dù sao thì hiện giờ công việc của chú ấy cũng quá bận.”
Cô đã được chứng kiến Hạ An Lan bận đến mức không buồn uống nước, hôn với lễ gì đó, cô không hề bận tâm, chỉ cần bọn họ sống vui vẻ bên nhau là tốt rồi.
Hai ngày trước, Tô Ngưng Mi còn gặp Nhạc Bằng Trình, Hạ An Lan dẫn cô đi.
Bởi vì Nhạc Bằng Trình bị giải đi rồi, những việc mà hắn ta nên làm đều đã hoàn thành, không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Lúc Nhạc Bằng Trình nhìn thấy Tô Ngưng Mi, hắn nói với cô một câu: “Xin lỗi.”
Lúc đó Tô Ngưng Mi cảm thấy, bản thân mình gần như đã giải thoát rồi, gặp Nhạc Bằng Trình mà không hề cảm thấy tức giận, cũng không tiếc nuối, không có gì cả, bình tĩnh như gặp một người lạ vậy.
Tô Ngưng Mi biết rằng, Hạ An Lan hoàn toàn cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại đó!