Tô Ngưng Mi cảm thấy, thực ra mình rất may mắn, mặc dù có một cuộc hôn nhân thất bại, gặp phải một thằng tồi, nhưng cuối cùng Thượng Đế đã bồi thường cho cô một người tốt nhất.
Hạ AN Lan là kỵ sĩ của cô, đưa cô vượt qua mọi vòng vây, xông ra khỏi ngục tù, đem đến cho cô một cuộc đời hoàn toàn mới.
Nhạc Thính Phong hỏi như một người lớn: “Thế hai người định bao giờ đăng ký kết hôn”
Cho dù không tổ chức lễ cưới, thì cũng phải đăng ký kết hôn chứ?
Tên Hạ An Lan này không thể đến chút thành ý này cũng không có, cậu không ở đó, với đầu óc của mẹ cậu, làm sao có thể là đối thủ của Hạ An Lan, không biết chừng bị lừa bán đi cũng không biết
Không có cậu, cũng chẳng có ai trông chừng Hạ An Lan.
Điều duy nhất khiến Nhạc Thính Phong lo lắng, chính là mẹ cậu bị bắt nạt.
Ở đầu dây bên kia, Tô Ngưng Mi lí nhí đáp: “Thực ra… cái đó… con trai à, mẹ… hôm nay đã đăng ký kết hôn rồi.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc đáp: “Mẹ nói cái gì?”
Mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách đều đổ dồn mắt về. Thanh Ti chạy ngay lại, ngước mắt nhìn cậu.
Nhạc Thính Phong không nhìn Thanh Ti, bây giờ cậu không có bụng dạ đâu để nghĩ đến cái khác.
Giọng nói của Tô Ngưng Mi càng trở nên nhỏ hơn: “Mẹ… con trai, hôm nay mẹ…hai người chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.”
Hôm nay vốn dĩ cũng không nói đăng ký kết hôn, chỉ là buổi trưa lúc ăn cơm, Hạ An Lan nói, anh sẽ đuổi hoàn toàn Nhạc Bằng Trình ra khỏi thế giới của cô, anh sẽ khiến trái tim cô cuộc sống của cô chỉ có một người là Hạ An Lan, anh sẽ tạo dựng cho cô một thế giới hoàn toàn mới.
Lúc đó Tô Ngưng Mi vô cùng cảm động, sau đó cũng không biết thế nào, lại mơ mơ màng màng đi cùng Hạ An Lan đăng ký kết hôn rồi.
Sau khi cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn, Tô Ngưng Mi vẫn cảm thấy như đang mơ vậy, không thực tế chút nào.
Sau đó về đến nhà, cô mới nhớ ra rằng mình chưa nói trước với con trai một tiếng.
Thế nên mới có cuộc điện thoại tối nay.
Nhạc Thính Phong cau mày nói: “Sao mẹ không nói trước với con một tiếng?”
Tô Ngưng Mi bị con trai trách mắng như một đứa trẻ, “Mẹ còn không phải… còn không phải…. lúc đó xúc động quá quên mất mà…”
“Mẹ…”
Nhạc Thính Phong thật lòng hận thép không thành gang!
Tô Ngưng Mi nói lí nhí: “Lúc nãy không phải con cũng nói, không tổ chức lễ cưới, thì đăng ký kết hôn trước hay sao. Bây giờ mẹ…không phải đã đăng ký rồi à, con yên tâm được rồi.”
Bị dắt mũi đi như vậy, lại còn dám không nói trước với cậu một câu.
Tô Ngưng Mi biết con trai giận rồi, muốn nhanh chóng cúp điện thoại: “Con trai, con trai, con yên tâm đi, bây giờ mẹ sống rất tốt. Con ở thủ đô chăm chỉ học hành, nhất định không được gây chuyện, không được bắt nạt Thanh Ti, phải nghe lời chú Du Dực và dì Tiểu Ái. Mẹ không ở đó, con cứ coi chú dì là ba mẹ của mình.”
Nhạc Thính Phong: “Mẹ đừng chuyển chủ đề.”
Tô Ngưng Mi lí nhí đáp: “Đâu có… hơn nữa, dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, đúng không, còn không phải là con cũng muốn thế sao?”
Nhạc Thính Phong nghiến răng, cậu muốn mẹ cậu có danh phận đàng hoàng ở cạnh Hạ An Lan, nhưng không phải là giấu cậu đi đăng ký kết hôn.
“Được rồi được rồi, con trai, thế nhé, mẹ cúp máy đây…”
Nhạc Thính Phong hét to: “Ê, mẹ đợi đấy, không được cúp, mẹ bảo Hạ An Lan nghe điện thoại… ê…”