Hạ An Lan nhìn Tô Ngưng Mi, mỉm cười trìu mến, “Nhanh thôi, vài ngày nữa bác sẽ dẫn bác gái về thăm con và ba mẹ con, cả ông bà ngoại nữa.”
Tô Ngưng Mi ôm lấy mặt, ái chà, chớp mắt đã trở thành con dâu nhà họ Hạ rồi, sắp phải đi gặp bố mẹ chồng, căng thẳng ngượng ngùng quá đi.
Thanh Ti vỗ tay nói: “Hay quá hay quá. Bác ơi, từ nay về sau bác là ba của anh Thính Phong, bác phải đối xử tối với anh ấy, không được bắt nạt anh ấy.’
Nhạc Thính Phong vốn dĩ tâm trạng đang không tốt, nghe thấy thế, bỗng nhói lòng, ngước nhìn lên cô bé đang cười tươi như hoa.
Cả nhà, bao gồm cả người lớn, lúc này, chỉ có mình cô bé nhớ đến cậu, chỉ có cô bé nhắc Hạ An Lan phải đối xử tốt với cậu.
Nhạc Thính Phong biết rằng, người lớn trong nhà đều hiểu bản chất của Hạ An Lan, đều biết rằng sau khi kết hôn, nhất định anh sẽ đối xử tốt với Thính Phong. Tất cả mọi người trong nhà đều sẽ đối xử tốt với cậu, thế nên bọn họ mới không nhắc đến. Thế nhưng, cô bé Thanh Ti không biết điều đó. Trong lúc này, cô vẫn biết nghĩ đến cậu. Điều này đã chứng minh rằng cậu có vị trí quan trọng thế nào trong lòng cô bé, cô bé thật sự rất yêu quý cậu.
Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, câu nói đó của Thanh Ti thật sự rất quý giá, nhờ có câu nói đó, mà tất cả mọi ức chế và buồn rầu trong lòng cậu bỗng chốc đều tan biến hết.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, những ngày sau đó, có lẽ nhờ có cô bé, tất cả mọi khó khăn đều không còn là khó khăn nữa; có cô bé, mọi ngày đều là ngày đẹp trời.
Hạ An Lan gật đầu: “Được, yên tâm… từ nay về sau, bác sẽ yêu thương Thính Phong như yêu thương con vậy.”
Thanh Ti nghiêng nghiêng mái đầu bé nhỏ, nói tiếp: “Thế bác cũng phải chăm sóc yêu thương bác gái, giống như… như ba con yêu thương mẹ con vậy, không được bắt nạt bác gái, không được làm bác gái khóc.”
Hạ An Lan không hề qua loa, cực kỳ nghiêm túc nói: “Được, nhất định bác sẽ nghe lời công chúa bé nhỏ, yêu thương chăm sóc bác gái, nhất định sẽ không làm bác ấy khóc. Công chúa điện hạ còn điều gì căn dặn nữa không?”
Khóe măt Tô Ngưng Mi bỗng trở nên nóng hổi, cô quay đầu đi không nhìn Hạ An Lan nữa.
Có thể lấy Hạ An Lan, là điều may mắn nhất trong đời cô, có thể gặp được người nhà của anh, là phúc phận lớn nhất mà cô có được.
Thanh Ti cố gắng nghĩ ngợi một hồi: “Con… tạm thời không nghĩ ra nữa, đợi con nghĩ ra rồi, con sẽ nói cho bác biết sau.”
“Được, đợi con nghĩ ra rồi có thể nói cho bác biết bất cứ lúc nào.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, con biết rồi, bác ơi, bà ngoại và mẹ vẫn còn có điều muốn nói với bác, con đưa điện thoại cho bà và mẹ đây.”
“Thanh Ti ngoan lắm, vài ngày nữa bác về sẽ đem quà cho con.”
Nói rồi cô bé đưa điện thoại cho Nhiếp Thu Sính: “Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với bác này.”
Nhiếp Thu Sính đón lấy điện thoại: “Alo, anh à, chuyện hôm nay anh làm không hay đâu nhé. Nếu không phải vì nể mặt chị dâu, em sẽ giận lắm đấy, ba mẹ cũng rất giận.”
“Chuyện ngày hôm nay, là anh không đúng, anh nên nói trước cho mọi người biết. Em thay mặt anh và chị dâu xin lỗi ba mẹ, nói với ba mẹ rằng, nể tình anh dù sao cũng rước được chị dâu về nhà mình rồi, bảo ba mẹ đừng giận anh nữa. Hôm nay cũng không phải do anh cố tình giấu giếm.”
Tô Ngưng Mi khụt khịt mũi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, từ nay về sau cô đã là con dâu nhà họ Hạ rồi, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trướng nhà họ Nhạc.
Nhiếp Thu Sính cười nói: “ba mẹ nói, anh muốn ba mẹ không giận nữa, thì nhanh chóng đưa chị dâu về đây.”