Hạ An Lan gật đầu lia lịa: “Được được, yên tâm đi, anh sẽ có gắng quay về nhanh nhất có thể, về rối sẽ trực tiếp nhận lỗi trước mặt mọi người được không nào?”
Trước mặt người nhà, Hạ An Lan có thừa sự nhẫn nại và dịu dàng.
“Thế còn được.”
Cả nhà ngồi bên điện thoại nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng do Du Dực nhắc nhở, Nhiếp Thu Sính cần đi nghỉ rồi, cả nhà mới lưu luyến cúp máy.
Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi đã đăng ký kết hôn, mặc dù vẫn chưa tổ chức lễ cưới, thế nhưng về mặt luật pháp, bọn họ đã là người một nhà rồi. Tô Ngưng Mi đã trở thành con dâu nhà họ, cả nhà ai mà không vui?
Con trai lớn nhà họ Hạ, gã độc thân lớn tuổi cuối cùng cũng thoát ế, đúng là phải đánh trống ăn mừng, đốt pháo đón dâu mới, vui hơn cả Tết.
Cúp điện thoại rồi, bà lão vẫn còn bồi hồi, nói: “Con bảo anh trai con cũng thật là, ai dà… Nhưng mà, cuối cùng mẹ cũng an tâm rồi. Từ nay về sau bên cạnh anh con cũng đã có người đầu ấp tay gối rồi.”
Nhiếp Thu Sính ôm lấy cánh tay bà lão: “Đúng đấy, mẹ, anh không nói cho chúng ta biết, có lẽ là muốn cho chúng ta bất ngờ.”
Bà lão gật đầu, thực ra bà đâu có giận dỗi gì, cơ bản chỉ là trách con trai không nói tin tốt ấy cho bà biết sớm hơn.
“Nói cũng đúng, nó vốn thích giữ bí mật, Tiểu Ái con mau đi nghỉ đi, đừng thức khuya. À, đúng rồi, nhớ uống sữa đấy nhé.”
Du Dực cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ bưng cho cô ấy. Mẹ và ba, hai người cũng đi nghỉ sớm đi.”
Bà lão và ông lão về phòng nghỉ ngơi, Du Dực lùa hai đứa trẻ con đi ngủ.
“Hai đứa con, cũng đừng chơi nữa, ngày mai còn phải đi học, mau đi ngủ. Thanh Ti trước khi đi ngủ không được đọc truyện, Thính Phong không được chơi rubic.”
Bây giờ anh đã quá rõ những thói quen xấu của bọn trẻ trước khi đi ngủ.
Hai đứa trẻ trợn tròn mắt nhìn nhau, Thanh Ti tinh nghịch lè lưỡi: “Con biết rồi, thưa ba.”
Đợi bọn trẻ đều về phòng rồi, Du Dực nhấc bổng Nhiếp Thu Sính lên, bế vợ vào phòng ngủ, sau đó bưng cốc sữa nóng hôi hổi đến trước mặt cô.